Âu Tiên Sinh Chấp Nhận Đi

18: Nụ Hôn Đầu Tiên


trước sau


Cô vẫn nhớ như in ngôi nhà này, lần đầu tiên cô bước ra khỏi ngôi nhà này cô đã quay lại nhìn xem, ngôi nhà nhìn đơn sơ giản dị đến lạ, những dây quấn của loại cây leo nào đó bao quanh cả một mặt của căn nhà bởi vậy nó được nhuộm một màu xanh của tự nhiên, ấm áp đến lạ thường.

Bên ngoài thì ấm áp đến vậy mà bên trong một tông màu nhạt đến âm u không biết thì như thế nào, lúc cô quay người đi vẫn không kìm được ngoảnh lại nhìn nó, cũng không ngừng mắng chủ nhà này vô tình rồi rời đi.
Mà Quách Nam Khiết lại quay lại nơi này vừa đập cửa vừa không ngừng gọi “ mở cửa, mở cửa” nhưng mãi vẫn không thấy ai mở cửa men say ngấm dần tiếng đập cửa cũng nhỏ dần, cô ngồi sụp xuống cạnh cửa nhắm mắt thiếp đi.

Ánh nắng chiếu thẳng đến cô trao cho cô những tia nắng ấm áp, cả thân đen tuyền của cô được ánh nắng bao bọc phát sáng, khuôn mặt đỏ ửng do rượu cúi gằm xuống từ xa không thể nhìn rõ biểu cảm thế nào.
Âu Viễn lúc này không ở nhà, cậu ta đang đi mua đồ ăn sáng, một thân cao lớn nổi bật giữa đám người chỉ cần ngước mắt là có thể thấy cậu ta.

Một bà lão lưng còng đứng bên cạnh cậu ta chỉ cao bằng một nửa người cậu ngước khuôn mặt già nua lên nhìn Âu Viễn.
“ Tiểu Âu, trước nhà cháu có một cô gái nhỏ, đang không ngừng gõ cửa.” - bà lão tuy gia nhưng mắt vẫn còn sáng lắm, còn hay nắm được tin tức bát quái của những người sống trong khu này.

Âu Viễn đã từng chào hỏi qua với bà mấy lần .
Ai vậy trước giờ cậu đâu tiếp xúc với cô gái nào đâu, ai có thể biết nhà cậu.


Có đấy! Cậu quay qua nhận đồ ăn, cúi người chào bà lão một tiếng rồi sải bước chân dài chạy về phía nhà mình.

Chạy đến độ gấp gáp bà lão đứng cong mắt nhìn theo hướng chạy của cậu.

Xem ra là bạn gái cậu ta rồi, đứa cháu yêu quý của bà hết hi vọng rồi.

Tiếng bước chân dần đến gần, quỳ một gối xuống nhìn gương mặt người trước mặt.

Khuôn mặt đỏ ửng, môi đỏ không ngừng chép miệng không biết đã uống bao nhiêu rồi nếu gặp phải người khác thì biết làm sao chứ.

Mày kiếm chau lại, đưa tay áp lên má cô, sự mát lạnh từ bàn tay truyền đến khiến cô cảm thấy thoải mái không ngừng cọ mặt lên bàn tay.

Xem ra lại không có tí phòng bị nào, Âu Viễn khó chịu đứng dậy mở cửa bế cô vào nhà.
Được nhấc bổng lên cơ thể cô liền cảm giác được sự khác lạ, ai đang làm gì cô vậy.

Đôi mắt mờ mịt mở ra ngước lên nhìn người trước mặt, nhưng vẫn không thể nhìn rõ cô khịt mũi mùi hương quen thuộc này, cố gắng lắc đầu cho tỉnh táo để mở mắt lớn nhìn người trước mặt.
Dường như nhận ra hành động của người trong ngực cậu, cúi đầu xuống liền bắt gặp ánh mắt mờ mịt long lánh ánh nước của cô.

Cả người liền như rơi vào một vòng xoáy mà Quách Nam Khiết mở đôi mắt mờ mịt ngẩng đầu liền mơ hồ có thể biết là ai, nhưng lại không thể ngẩng cao đầu chỉ có thể nhìn thấy được chiếc cằm cương nghị cùng đôi môi mỏng đó.
Tiếng cười khúc khích của cô vang lên, không biết đang nghĩ gì.

Âu Viễn vẫn giữ vững tư thế bế cô như vậy đứng trụ tại chỗ nhìn đến thất thần.


Bỗng

bàn tay nhỏ của cô đưa lên sờ yết hầu ở cổ cậu, cảm giác mát mát truyền đến lòng bàn tay cô, mà nhờ rượu cả người cô đều thấy nóng thấy khát.
Thật nóng, thật khát cảm giác này khiến cô khó chịu đến chân cũng vung loạn lên.

Vòng hai tay qua cổ Âu Viễn kéo xuống, mà cô cũng rướn người lên đưa đôi môi đỏ mọng của mình chạm đến môi cậu.

Ừm thật mát, cô không ngừng mút lấy môi cậu, cô không muốn thêm bèn vươn đầu lưỡi của mình liếm nhẹ, cứ thế không ngừng làm loạn trên môi cậu.
Âu Viễn bị một loạt hành động của cô làm cho cả người cứng ngắc, yết hầu không ngừng chuyển động, giờ phút này cả người cậu còn nóng hơn cả cô rồi.

Quách Nam Khiết đáng chết say rượu còn làm loạn vậy, không biết có nhận ra người trước mặt là ai không càng nghĩ càng thấy tức giận.

Liền bế cô lại ghế cậu ngồi xuống, nhìn người đang rúc trong ngực cậu, đưa tay vỗ vỗ má cô.
“ Quách Nam Khiết, cậu biết tôi là ai không? ”- vừa vỗ vừa hỏi không ngừng muốn nghe đáp án từ cô.

Mà cô sau khi thoải mái xong liền nhắm mắt nghỉ cô đương nhiên biết mình đang làm gì chứ, cả người cô say nhưng đầu óc cô tỉnh, nhưng lúc nhìn thấy cái cổ kiêu ngạo, khuôn cằm vuông vóc cương nghị đó còn cả đôi môi mỏng mát lạnh đó cô liền muốn say nhắm mắt bạo gan mượn rượu làm loạn.

Cô cũng không biết tại sao bản thân lại làm vậy nhưng cảm giác cho cô biết là cô thấy thích sự đụng chạm này, thực ra cô còn muốn thử nữa nhưng lại cảm thấy xấu hổ liền giả vờ mệt ngủ thiếp đi.
Mà Âu Viễn này thật đáng ghét mặt cô đã đỏ đến vậy rồi cũng không buông tha, không ngừng vỗ má cô.


Vỗ mãi đến phiền cô liền vung lấy bàn tay nhỏ của mình bắt lấy, cũng mờ mịt mở mắt mình ra.

Gắt gọng quở trách : “ Làm gì vậy? Có thấy phiền không?”
Âu Viễn không để ý hành động này của cô, chỉ lạnh lùng cất giọng: “ Quách Nam Khiết cậu biết tôi là ai không?”
Giờ phút này thì cô say thật rồi, triệt để say luôn rồi, ngập ngừng không biết trả lời sao, sắc đỏ trên mặt cô không ngừng tăng, thôi vậy, nhắm mắt làm liều vậy.
“ Cậu là Âu Viễn không phải sao?”.

Sau đó nhắm mắt mệt mỏi muốn ngủ thiếp đi, sức lực của cô thật sự cạn rồi.

Không thể không thừa nhận đáp án này khiến cậu hài lòng, môi mỏng nhếch lên nhìn xuống, lúc này cô thật sự đã ngủ một cách ngon lành, lần này tha cho cô.

Bế cô lên phòng, sửa soạn cho cô xong, Âu Viễn thở dài một hơi tiến vào phòng tắm..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện