Nghe thấy câu trả lời của cô, Âu Dực im lặng, anh đã hiểu được đại khái rồi.
Không phải là Lạc Yên cố tình không nhắc nhở, mà là Lạc Mạn cố ý không nghe theo.
Nhưng tại sao cô ta lại ăn mặc như vậy xuất hiện trước mặt anh? Là vô tình hay là cố ý?
Cô bé đã cứu anh 12 năm trước sao có thể như thế được? Hình ảnh bóng dáng nhỏ nhắn năm đó và hình ảnh Lạc Mạn bây giờ hoàn toàn không trùng khớp nhau.
Không phải anh chưa từng nghi ngờ Lạc Mạn, nhưng mỗi lần nhớ lại lần hai người gặp lại nhau, nhớ đến những chi tiết mà cô ta kể lại, hoàn toàn trùng khớp với kí ức trong đầu anh.
Nếu Lạc Mạn không phải là cô bé năm đó, hẳn là cô ta sẽ không nhớ rõ và kể rõ được mọi chuyện như vậy.
Cho nên...!Hẳn là anh nghĩ nhiều rồi, Lạc Mạn vừa tỉnh lại, có lẽ vẫn còn chưa chấp nhận được sự thật nên mới vô ý như vậy.
Chắc chắn là Lạc Mạn không hề cố ý!
Sau khi nghĩ thông suốt, lòng anh nhẹ nhõm hơn hẳn, cũng không tiếp tục trò chuyện với Lạc Yên nữa mà bắt đầu đi vào giấc ngủ.
Trước khi ngủ còn không quên chúc Lạc Yên một câu: "Lạc Yên, ngủ ngon."
Sau đó liền nhắm mắt lại.
Lạc Yên nằm bên cạnh anh, cô mở to mắt nhìn trần nhà, trong mắt là một mảnh tĩnh lặng.
Luôn cảm thấy Âu Dực có gì đó là lạ.
Lạc Yên nghĩ mãi vẫn không nhớ được anh lạ chỗ nào, chỉ có thể nằm như vậy, chờ cơn buồn ngủ đến, đôi mắt cô khép dần, hơi thở đều đặn.
Một buổi tối trôi qua khá nhẹ nhàng.
Trái ngược với bầu không khí nhẹ nhàng trong túp lều, ở một góc khuất nào đó, Lạc Mạn và Lục Duy Khiêm đang lớn giọng cãi nhau.
Lục Duy Khiêm đưa chân đá mạnh vào thân cây đối diện, trong lúc phát tiết, hân không quên mắng Lạc Mạn:
"Lạc Mạn, cô có bị ngốc không? Thời điểm nào rồi mà còn muốn dùng cơ thể để câu dẫn Âu Dực?"
Lạc Mạn tức giận: "Ý anh là sao? Anh trách tôi? Nếu không phải do anh nổi điên đẩy tôi xuống nước thì bây giờ tôi đâu cần chịu khổ ở nơi khỉ ho cò gáy này!"
Cô ta không nói thì thôi, nói rồi lại càng khiến Lục Duy Khiêm tức đến phát điên: "Cô còn có mặt mũi mà đổ lỗi cho tôi? Còn nữa, chịu khổ cái gì? Nếu nói đến chịu khổ thì Lạc Yên mới là người chịu khổ, cô chỉ biết ngồi hưởng thụ, lại còn mặt dày than vãn, cũng không biết tự nhìn lại mình đi, xem xem cô có điểm nào đáng để so sánh với Lạc Yên."
Lục Duy Khiêm dừng lại một lúc, sau đó quả quyết buông một câu khiến Lạc Mạn suýt chút nữa đập chết hắn ngay tại chỗ: "Tôi chỉ mong cô thông minh nhanh nhẹn, chăm chỉ hiểu chuyện bằng một phần Lạc Yên thôi là mọi việc đã sớm thành công rồi."
Lạc Yên, lại là Lạc Yên!
Lạc Mạn siết chặt hai bàn tay, gần như dùng hết sự bình tĩnh mà cô ta có được để khống chế bản thân, không để bản thân đè Lục Duy Khiêm xuống phát tiết.
Cô ta nghiến răng, đã tự nhủ trong lòng vô số lần rằng nên bỏ những lời kia ngoài tai, nhưng dù cố gắng thế nào cô ta cũng không thể không nhớ đến những kí ức hồi còn nhỏ.
Tựa như bây giờ, vào khoảng 10 đến 15 năm trước, cô ta cũng thường xuyên bị đem ra so sánh với Lạc Yên, từ việc Lạc Yên nhanh nhẹn, thông minh hơn cho đến cả ngoại hình lẫn thành tích học tập.
Những tưởng bây giờ cô ta đi sửa lại khuôn mặt lẫn vóc dáng, có được cái danh cô bé đã cứu Âu Dực vào 12 năm trước, có được sự bênh vực của người đàn ông mà Lạc Yên yêu thì mọi chuyện đã khác, không ngờ...!cô ta vẫn luôn thua kém con điếm kia như vậy!
Không được! Cô ta phải nhịn, không thể để Lục Duy Khiêm tìm đối tượng khác hợp tác.
Cô ta đã thua Lạc Yên rất nhiều lần, cô ta không còn nhiều cơ hội nữa.
Lạc Mạn thả lỏng hai bàn tay, cố ép bản thân nở nụ cười, một nụ cười vô cùng gượng ép, ngữ khí cũng khác hẳn: "Được, tôi hiểu rồi, tôi sẽ cố gắng thay đổi, sẽ không để anh thất vọng nữa."
Lục Duy Khiêm thấy cô ta cuối cùng cũng chịu thoả hiệp thì nở nụ cười hài lòng, thanh âm cũng mềm hẳn đi: "Phải như vậy chứ, cô ý thức được điểm này là tốt, nhưng thay đổi thôi thì không đủ, cô phải khiến Âu Dực có cái nhìn khác về cô."
Lục Duy Khiêm dừng lại vài giây rồi tự tiếp lời: "Như thế này đi, từ ngày mai, những công việc mà Lạc Yên vẫn thường làm, cô hãy giúp cô ta làm hết, bao gồm dọn dẹp, làm bữa sáng, bữa trưa, bữa tối, đi hái rau củ."
Lạc Mạn giật mình: "Lục Duy Khiêm, anh bị điên à? Anh định để tôi diễn vai người hầu đấy à?"
Lục Duy Khiêm có chút bực bội, nhưng hiếm khi Lạc Mạn chịu thoả hiệp như bây giờ, hắn không tiện nổi giận, chỉ có thể cố gắng để giọng nói không quá khó chịu: "Lạc Mạn, tôi biết điều này có chút khó khăn đối với cô, nhưng cô phải cố gắng."
Lạc Mạn kích động: "Cái gì gọi là có chút khó khăn? Là rất khó khăn đấy! Lục Duy Khiêm, anh chỉ nói suông thì làm sao biết được những việc mà anh bảo tôi làm khó khăn đến thế nào?"
Lục Duy Khiêm vẫn mềm mỏng: "Lạc Mạn, cô phải hiểu rằng Lạc Yên làm được thì cô cũng làm được, hơn nữa không phải cô rất hận Lạc Yên sao? Nếu cô cứ như vậy thì chỉ có thể dậm chân tại chỗ, mãi mãi đừng mơ đến việc sở hữu khối tài sản khổng lồ của Âu Dực."
"Cô phải tin tôi, bằng trực giác của mình, tôi có thể cảm nhận được những ngày gần đây, thái độ của Âu Dực đối với Lạc Yên thay đổi rất nhiều, nguyên nhân là vì nhìn ra được những điểm tốt của cô ta."
"Lạc Mạn, cô không còn nhiều thời gian nữa đâu."
Một loạt những lời dụ dỗ đầy thuyết phục của Kục Duy Khiêm rốt cuộc cũng khiến Lạc Mạn động tâm, cô ta chần chừ một lúc, sau đó đưa ra câu trả lời:
"Được, tôi đồng ý, ngày mai tôi sẽ làm hết những công việc kia."
Lục Duy Khiêm thấy cô ta rốt cuộc cũng chịu gật đầu thì thở phào.
Việc thuyết phục đã xong, hắn giục Lạc Mạn: "Được rồi, cô hiểu được như vậy là tốt, cố gắng bằng nửa Lạc Yên thôi là đủ, bây giờ nhanh chóng đi thay lại mấy mảnh vải rách trên người đi, để như vậy khó coi lắm!"
Nói xong, hắn đẩy đẩy người Lạc Mạn về phía trước.
Lạc Mạn cười gượng, cô ta vốn rất tự tin về cơ thể của mình, nhưng đây đã là lần thứ hai cô ta bị chê bai,