Sáng hôm sau.
Có lẽ là do những ngày sinh hoạt trên đảo nên Lạc Yên đã tập quen, cô dậy rất sớm, có thể nói là sớm hơn cả những người giúp việc.
Vừa thức dậy, Lạc Yên liền nhìn sang bên cạnh theo thói quen, dựa vào ánh đèn ngủ mờ mờ, cô phát hiện Âu Dực mặc dù đang ngủ nhưng trên mắt lại có quầng thâm, có vẻ như anh ngủ không được ngon.
Sao lại như vậy nhỉ? - Lạc Yên có chút thắc mắc.
Nhưng sau khi nhìn lại quần áo trên người mình, chút thắc mắc đó đã bị cô ném ra sau đầu.
Bởi vì trên người cô hiện tại cực kì hở, vô cùng hở.
Chiếc quần nhỏ của anh khá rộng, nhìn như muốn tuột ra khỏi hai chân cô luôn rồi, còn áo sơ mi thì khỏi nói, bị cô lăn qua lăn lại đến nhăn nhúm, đẩy lên tận trên ngực.
Cũng may Âu Dực chưa dậy, nếu không lại càng thêm khó xử.
Lạc Yên rướn người ngồi dậy, sau đó đi về phía phòng tắm vệ sinh cá nhân một lúc, sau khi xong việc, trời vẫn chưa sáng hoàn toàn.
Cô cầm lấy điện thoại, dùng ánh sáng yếu ớt từ điện thoại đi xuống tầng một.
Lạc Yên đi vào căn phòng chứa quần áo, tìm một chiếc quần jean lưng cao màu xanh nhạt và một chiếc áo sơ mi thích hợp, sau đó trở lại phòng ngủ thay vào.
Xong xuôi mọi việc, cô mới yên tâm thở phào, trời lúc này cũng vừa vặn sáng, những người giúp việc và quản gia cũng lần lượt thức dậy.
Lạc Yên nhìn Âu Dực đang say giấc trên giường, cô chần chừ một lúc, rốt cuộc vẫn quyết định gọi anh dậy, dù sao thì anh vắng mặt lâu như thế, công ty chắc hẳn có rất nhiều việc cần anh giải quyết.
Lạc Yên bước đến bên cửa sổ rồi đưa tay kéo màn, ánh sáng truyền vào từ cửa sổ, truyền đến khuôn mặt điển trai của người đàn ông khiến chân mày anh hơi nhíu lại.
Không lâu sau đó, anh mở mắt, trong mắt chứa đầy mệt mỏi.
Lạc Yên thấy anh đã tỉnh, cô không rời đi ngay lập tức mà đợi anh vệ sinh cá nhân xong rồi cùng anh xuống nhà ăn sáng.
Trong lúc dùng bữa, Âu Dực đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô gái đối diện, bất ngờ lên tiếng:
"Lạc Yên, cảm ơn!"
Lạc Yên khó hiểu nhìn anh, anh cảm ơn cô chuyện gì vậy?
Âu Dực không giải thích gì thêm, nói xong câu đó liền cúi đầu, chuyên tâm tiếp tục ăn sáng.
Sau khi ăn xong, Lạc Yên đem theo một số vật dụng cần thiết, vừa chuẩn bị đi đến bệnh viện, Âu Dực bỗng cầm lấy cổ tay cô, trước ánh mắt kinh ngạc của những người giúp việc, anh nói: "Cùng đi không? Vừa hay anh cũng tiện đường."
Lạc Yên ngạc nhiên, chẳng phải trụ sở công ty của anh ngược đường với bệnh viện mà cô đang làm sao? Lẽ nào hôm nay anh có việc nên đi cùng đường với cô?
Chắc là vậy rồi! Lạc Yên cũng không tiếp tục nghĩ nhiều, cô gật đầu đồng ý.
Âu Dực giữ nguyên tư thế cầm tay cô, cùng cô đi đến gara để xe rồi chọn ra một chiếc thích hợp, chờ cô lên xe, anh mới vòng qua phía cửa bên kia bước lên, sau đó khởi động, một đường lái đi.
Người giúp việc và bảo vệ đứng ở cổng trố mắt nhìn nhau, có người lên tiếng hỏi:
"Cậu chủ và thiếu phu nhân như vậy là sao?"
"Làm sao tôi biết được, chắc là yêu nhau rồi."
Một người giúp việc nấp ở phía sau bức tường, nhìn tình hình trước mắt, cô ta quyết định.
Phải báo cho chị Mạn Mạn ngay thôi.
...
Bên kia, Âu Dực đỗ xe trước cổng bệnh viện, chờ Lạc Yên xuống xe, tận mắt nhìn cô đi vào rồi mới rời đi, khi xe vừa khởi động, anh loáng thoáng nghe thấy thanh âm cay nghiệt của hai người phụ nữ.
"Hừ, ai chẳng biết cô ta có chồng là chủ tịch tập đoàn Âu thị, suốt ngày khoe khoang như vậy làm gì chứ."
"Ha, dùng bao nhiêu thủ đoạn để có được ngày hôm nay, để người ta khoe khoang một chút đi."
May mắn cho bọn họ là Âu Dực đã sắp trễ cuộc họp, nếu không chắc chắn bọn họ sẽ không giữ được công việc này.
Âu Dực lái xe đến công ty, anh đỗ xe dưới tầng hầm rồi đi lên phòng họp ở tầng 37 dự cuộc họp.
Anh vắng mặt suốt một tuần, mặc dù trước đó các cổ đông đã biết rõ anh đi du lịch hai tuần, nhưng khi anh bước vào phòng, bọn họ vẫn không vừa mắt, vừa nhìn thấy anh liền mặt nặng mày nhẹ, nhưng cuối cùng vẫn không dám lên tiếng.
Ai bảo anh là chủ tịch cơ chứ? Dù bất mãn, bọn họ chỉ có thể im lặng thôi.
Âu Dực bước đến vị trí của mình, anh đứng thẳng tắp ở nơi đó, nghiêm túc trình bày về kế hoạch sắp tới của công ty, cho đến khi kết thúc cuộc họp thì đã là 10 giờ sáng.
Âu Dực nhìn đồng hồ, còn 1 tiếng nữa là đến giờ nghỉ ngơi, anh rất muốn trở về nhà ăn cơm cùng Lạc Yên, nhưng đống công việc chất cao như núi này có vẻ không cho phép anh đi rồi.
Anh thở dài, trở lại phòng làm việc của mình, chuyên tâm xử lí hết đống văn kiện, đến khi xong việc thì đã 1 giờ chiều.
Giờ này...!Có lẽ Lạc Yên đã trở lại bệnh viện rồi.
Âu Dực đứng dậy, chỉnh lại chiếc áo vest trên người sau đó quyết định đến bệnh viện nhìn cô một lúc.
Kì thật có một chuyện mà anh vẫn luôn băn khoăn từ tối hôm qua đến giờ, khi Lạc Yên làm rơi khăn tắm, ánh mắt anh vô tình lướt qua ngực cô, nhìn thấy nơi đó mơ hồ ẩn hiện một dấu ấn quen thuộc, nhưng cô dùng khăn che lại quá nhanh, anh không biết có phải lúc đó bản thân hoa mắt nhìn nhầm không.
Nếu như đúng như anh suy đoán, nếu như Lạc Yên là cô bé đã cứu anh 12 năm trước, nếu như...
Nghĩ đến đây, Âu Dực không khỏi hồi hộp, đó cũng là lí do mà đêm qua anh không ngủ được, bởi anh nóng lòng muốn xác nhận chuyện này hơn ai hết.
Thậm chí anh còn xuất hiện xúc động muốn đi đến trước mặt cô, thẳng thắn nói rằng: "Lạc Yên, em cởi đồ ra cho anh nhìn được không?".
Nhưng may mắn anh vẫn còn giữ được bình tĩnh.
Công việc ngập trời đã xử lí xong, bây giờ là thời điểm thích hợp nhất để xác minh chuyện này.
Âu Dực đi đến tầng hầm, anh còn chưa bước lên xe thì cánh tay đã bị một người dùng lực kéo lại.
Âu Dực bực bội quay đầu, lạnh lùng nhìn người vừa ngáng đường mình, là một cô gái trạc tuổi vợ anh.
Cảm nhận được cái nhìn sắc lạnh của người đàn ông trước mắt, cả người Tần Tiểu Nhu bất giác run lên, cô ta nuốt nước bọt, nghĩ đến số nợ khổng lồ mà Lạc Mạn sẽ trả cho gia đình mình, Tần Tiểu Nhu hạ quyết tâm