Lạc Yên mơ thấy một giấc mơ.
Trong mơ, cô và Âu Dực đang ở hoang đảo, trên đảo hoang rộng lớn chỉ có hai người.
Vẫn là cuộc sống trước kia nhưng không có Lạc Mạn và Lục Duy Khiêm quấy rầy, mỗi ngày của cô và Âu Dực đều vô cùng vui vẻ, sớm tối bên nhau.
Nhưng ông trời thật đáng ghét, ngay cả trong mơ cũng không cho Lạc Yên được như ý nguyện.
Giấc mơ còn chưa đi được bao xa thì cô đã giật mình tỉnh dậy.
Trời đã sáng, đồng hồ trên bức tường đối diện vừa vặn điểm 6 giờ.
Hôm nay như vậy là khá trễ so với thường ngày.
Sau khi tỉnh lại, Lạc Yên không lập tức xuống giường mà trầm mặc nghĩ ngợi.
Mi mắt cô rũ xuống, phối hợp với ánh nắng hắt vào từ bên ngoài cửa sổ, tạo nên một chiếc bóng hình quạt trên làn da trắng nõn.
Đẹp, nhưng cũng đau lòng.
Ngồi trên giường, nhớ lại hình ảnh trong mơ, Lạc Yên không khỏi bật cười, một nụ cười tự giễu.
Giấc mơ về cuộc sống trên đảo hoang với người trong lòng.
Cuộc sống như vậy, ai mà không thích chứ? Chính Lạc Yên cũng từng mong muốn hai người bọn họ vĩnh viễn ở lại trên đảo hoang, nhưng cô biết, ước muốn này của cô không thực tế.
Sống cùng một người tẻ nhạt, khiến anh chán ghét như cô, anh đương nhiên là không đồng ý rồi.
Lạc Yên lắc đầu, thu lại nụ cười trên môi, sau đó rời khỏi giường đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Xử lí xong xuôi, cô lại theo quỹ đạo ngày thường, đến bệnh viện làm việc.
Tránh xa Âu Dực là biện pháp tốt nhất ở hiện tại, cô không muốn đối mặt với người đàn ông khiến cô vừa yêu vừa đau khổ kia nữa.
Hôm nay Lạc Yên bắt taxi, dù không thoải mái như khi ngồi trên xe Âu Dực nhưng cô lại cảm thấy được thả lỏng hơn rất nhiều.
Tài xế rất thân thiện, bắt chuyện với cô từ vấn đề này sang vấn đề khác, thậm chí còn muốn giới thiệu con trai của ông ấy cho cô, mặc kệ cô khéo léo từ chối mấy lần, cho đến khi cô nói rằng bản thân đã có chồng, ông ấy mới từ bỏ ý định.
Mặc dù là như vậy, nhưng sự thân thiện của tài xế khiến phiền muộn trong lòng Lạc Yên vơi đi hơn phân nửa.
Khi đến nơi, sắc mặt cô cũng dần hồng hào hơn, không còn tái nhợt như trước.
Bước xuống xe, đi vào bệnh viện trong ánh mắt tiếc nuối của bác tài xế, nhìn thấy Trần Khôn, Lạc Yên theo thói quen nở một nụ cười xã giao.
Trần Khôn tiến lên, vừa định nói vài câu thì Lạc Yên đã kéo Diệp Diệp chạy đi mất, để lại Trần Khôn ánh mắt khổ sở nhìn theo bóng lưng cô.
Yên Yên...!Rốt cuộc tình cảm của anh cũng bị em nhìn ra rồi...
Lạc Yên kéo Diệp Diệp chạy đến căn tin, cô còn chưa ăn sáng, thật vất vả mới tránh được Âu Dực, ăn sáng ở nhà chẳng khác nào chủ động chịu ngược.
Lạc Yên dẫn Diệp Diệp ngồi xuống một chiếc bàn trống, cô gọi những món mà cả hai vẫn thường thích ăn nhất, sau đó nghiêng đầu nhìn Diệp Diệp, ý bảo cô ấy ăn cùng.
Diệp Diệp bất đắc dĩ: "Hiện tại tớ không muốn ăn."
Lạc Yên hơi khó hiểu, cho rằng Diệp Diệp đã ăn rồi, nhưng vẫn khá thắc mắc: "Cậu sao vậy? Chẳng phải cậu luôn ăn sáng ở đây, chưa bao giờ động đũa ở nhà sao?"
Diệp Diệp không nói gì, Lạc Yên quan sát một lúc, lập tức đoán ra: "Diệp Diệp, cậu có chỗ nào không thoải mái?"
Diệp Diệp mấp máy cánh môi, vừa định nói gì đó, nhưng khi nhìn vào đôi mắt Lạc Yên, cô ấy không nói nên lời.
Nói như thế nào đây? Diệp Diệp âm thầm cười khổ, bảo rằng cô ấy phải mở miệng thế nào?
Tiết lộ cho Lạc Yên biết rằng cô ấy thích Trần Khôn đã lâu nhưng không dám thổ lộ? Bảo Lạc Yên đừng quá thân thiết với Trần Khôn ư? Không, không thể làm như vậy, sẽ chỉ khiến quan hệ giữa cô ấy và Lạc Yên càng thêm khó xử.
Mặc dù trái tim cô ấy luôn nhói đau mỗi khi nhìn thấy hai người đứng cạnh nhau, hoặc khi chứng kiến ánh mắt quan tâm chứa đầy tình cảm mà Trần Khôn dành cho Lạc Yên, lòng Diệp Diệp như bị ai đó dùng thủy tinh cứa từng đường sắc nhọn.
Đau đớn...!Thật sự đau đớn vô cùng...
Nhưng không sao, cô ấy có thể chịu được.
Cô ấy không mù quáng, đương nhiên nhìn ra Lạc Yên chẳng có hứng thú gì với Trần Khôn, giữa người bạn tri kỷ lâu năm và chàng trai mình thầm mến, Diệp Diệp cắn răng chọn Lạc Yên.
Lạc Yên chỉ có mình cô ấy là bạn thân, sao cô ấy lại nỡ vì một người đàn ông mà bỏ mặt Yên Yên đáng yêu chứ?
Nghĩ đến đây, Diệp Diệp càng thêm mềm lòng, một chút trách cứ cũng không có, đưa tay xoa nhẹ mái tóc Lạc Yên, thanh âm dịu dàng: "Yên Yên, ăn cẩn thận một chút, tóc sắp rơi vào nước canh rồi kìa!"
Lạc Yên ngẩng đầu nhìn Diệp Diệp, biểu tình như thể gặp quỷ: "Diệp Diệp, không phải cậu bị sốt chứ? Sao nào, không chống cự được sắc đẹp của tớ, bị tớ mê hoặc rồi à?"
Thường ngày Diệp Diệp đều bày ra bộ dạng bất cần đời nên Lạc Hên vô cùng lạ lẫm với sự dịu dàng của cô ấy vào ngày hôm nay, không nhịn được nói đùa một chút.
Diệp Diệp đen mặt, mắng một tiếng: "Cút! Tớ còn lâu mới thích cậu!"
Lạc Yên cười phì: "Tớ chưa nói gì đâu, chính cậu thừa nhận đấy nhé!"
Bầu không khí giữa hai luôn luôn là như thế này, bất kể trong lòng có bao nhiêu nặng nề, chỉ cần gặp nhau đều sẽ tiêu tan.
Đây cũng là lý do Lạc Yên muốn trốn Âu Dực, chạy đến đây thật sớm.
Diệp Diệp thấy cô cười cũng cười theo, trong lòng thầm nghĩ, Trần Khôn hay Âu Dực thì có gì quan trọng chứ? Chỉ cần cô ấy và Yên Yên vui vẻ bên nhau là được rồi.
Bỗng nhiên, vẻ mặt Lạc Yên chợt trở nên ngưng trọng, cô nhìn xung quanh một lúc, xác định không có ai mới hạ thấp giọng nói:
"Diệp Diệp, không phải tớ nghĩ nhiều đâu, tớ có cảm giác Trần Khôn dường như có ý kia với tớ."
Ý kia là ý gì, không cần nói cũng hiểu.
Cho đến bây giờ, vì để không ảnh hưởng đến tình bạn giữa hai người, Diệp Diệp vẫn luôn giữ bí mật chuyện cô ấy thích Trần Khôn.
Kĩ thuật che giấu của Diệp Diệp rất tốt, đến Lạc Yên cũng không nhìn ra điều gì bất thường, vì vậy nên Lạc Yên không hay biết gì, vô tư nói hết suy nghĩ của mình ra.
Diệp Diệp kinh ngạc: "Yên Yên, không phải chứ? Đừng nói rằng đến tận bây giờ cậu mới nhìn ra tình cảm của anh ấy đấy nhé, cả bệnh viện từ trên xuống dưới đều biết cả rồi!"
Lạc Yên giật giật khoé môi: "Đừng trách tớ ngốc, chỉ là trước kia tớ không chú ý đến mà thôi."
Diệp Diệp chần chừ một lúc, cố gắng giả bộ bình tĩnh hỏi: "Vậy bây giờ cậu định làm thế nào?"
Lúc hỏi câu này, lòng bàn tay của Diệp Diệp đã sớm ướt đẫm mồ hôi.
Diệp Diệp thừa nhận, cô ấy ích kỉ, cô ấy đang lo lắng, sợ rằng Lạc Yên sẽ bỏ Âu Dực để đến với Trần Khôn.
Mặc dù đã sớm nghĩ thông suốt, nhưng cô ấy vẫn cảm