Âu Dực nghe thấy lời của Cố Thanh, anh cố gắng khống chế bản thân không đuổi theo Lạc Mạn.
Nhưng Lạc Yên, anh chắc chắn sẽ không để cô sống yên ổn.
Anh nắm lấy cổ tay cô, kéo ra ngoài.
Sau khi thấy anh lộ diện, ngay lập tức, đám phóng viên vây lại.
Phóng viên: "Âu Tổng, cô gái này là ai? Có phải là vị hôn thê của anh không?"
"Đây là Lạc Yên, cũng chính là vị hôn thê của tôi."
Giọng anh trầm thấp, pha chút lạnh lùng trả lời câu hỏi của đám phóng viên.
Lạc Yên nghe anh nói xong thì hai mắt mở to.
Anh vừa nói gì thế? Vị hôn thê? Cô là vị hôn thê của anh sao? Lạc Yên không dám tin, cô muốn vùng vẫy thu tay mình lại thì bàn tay to lớn của anh siết chặt lấy cổ tay cô, siết đến mức khiến cô đau đớn.
"Tôi còn có việc, phiền mọi người tránh đường."
Âu Dực nói rồi kéo tay cô cùng bước ra khỏi khách sạn.
Nhưng đám phóng viên nào dễ dàng buông tha như thế chứ, bọn họ liều mạng chạy theo, liên tục đặt câu hỏi, một đám người vây quanh anh và cô, mặc cho vệ sĩ ra sức ngăn cản.
Âu Dực vẫn mang khuôn mặt không cảm xúc, cũng không bận tâm đến xung quanh, anh vẫn tiếp tục kéo cô đi ra một chiếc xe đã đậu sẵn ở đó.
"Âu Tổng, xin anh nói thêm vài lời."
"Lạc tiểu thư, cô hãy nói gì đi, trở thành vợ sắp cưới của Âu tổng, cô có cảm giác thế nào?."
Trước sự tấn công ồ ạt của đám phóng viên, Âu Dực vẫn bình tĩnh, biểu cảm trên khuôn mặt trước sau như một, anh liếc mắt, lạnh giọng nói:
"Những gì nên nói tôi đã nói, nếu muốn tôi xác nhận một lần nữa cũng không có vấn đề gì.
Cô ấy - Lạc Yên, là vị hôn thê của tôi."
Dứt lời, anh mở cửa, đẩy cô vào trong xe, sau đó chính anh bước lên rồi đóng sầm cửa lại.
"Mau lái đi."
Chiếc xe Lamborghini từ từ lăn bánh trên con đường rộng lớn.
Khác với khung cảnh náo nhiệt ở bên ngoài, bầu không khí trong xe lúc này ngột ngạt đến đáng sợ.
Lạc Yên xoa xoa cổ tay đã sớm ửng đỏ, trên đó còn in vết hằn của các ngón tay, rất rõ ràng, minh chứng cho việc Âu Dực đã kiềm chế như thế nào để không phát hỏa trước mặt đám phóng viên.
Khoảng 20 phút sau, xe lái đến trước một căn biệt thự rộng lớn.
Tài xế dừng xe ở cổng, sau khi để bảo vệ gác cổng kiểm tra thân phận thì trực tiếp lái thẳng vào.
Phong cảnh ở đây rất đẹp, phía bên trái có đài phun nước, còn bên phải như một khu vườn trong cổ tích, khung cảnh nên thơ như vậy nhưng Lạc Yên chẳng có tâm trạng để thưởng thức.
Xe dừng lại ở trước gara, không đợi thuộc hạ mở cửa, Âu Dực đã dùng chân đạp mạnh cửa xe ô tô, sau đó cầm lấy cổ tay còn chưa bớt đỏ của cô bước xuống, dẫn cô vào nhà.
Trong nhà có rất nhiều người giúp việc, đa số đều ở độ tuổi từ 18 đến 30.
Trước ánh mắt như muốn giết người của anh, chẳng có ai dám lên tiếng mà chỉ cúi gằm mặt rồi đứng sang một bên.
Có vẻ như có một số người giúp việc ở nhà anh cũng giống như anh vậy, vô tình đến mức khó tin.
Nhìn thấy anh đối xử với cô thô bạo như thế, trong mắt bọn họ chẳng có lấy một chút đồng tình hay thương hại, có chăng là vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
Đúng lúc này, từ thư phòng có một người bước ra.
"Cậu chủ, bên phía phu nhân vừa gọi điện đến, nói muốn mời cậu về ăn một bữa tối với gia đình."
Người vừa lên tiếng là một người đàn ông trung niên, cũng chính là quản gia ở nơi này, ông ta lớn tuổi hơn anh rất nhiều.
Sau khi nghe những lời mà ông ta nói, Âu Dực lại cau mày như một thói quen, sau đó thanh âm lạnh lẽo của anh truyền vào tai của tất cả những người có mặt ở đây:
"Trước tiên cứ đưa cô ta lên tầng ba."
Trong khi Lạc Yên vẫn chưa hiểu gì, đột nhiên có hai người đàn ông thân hình vạm vỡ bước đến, sau đó mạnh bạo lôi cô đi.
Sau khi Lạc Yên được đưa đi, Âu Dực bước sang ghế sofa rồi ngồi xuống.
Người giúp việc cẩn thận rót trà cho anh, nhưng trong lòng anh lúc này làm gì còn tâm trạng để thưởng thức trà chứ.
Trong lòng anh vô cùng bực bội, một phần vì Lạc Yên, một phần vì những lời mà quản gia vừa nói.
"Nói lại với bà ấy rằng bây giờ tôi không rảnh." Anh mệt mỏi day day trán, nói với quản gia.
Quản gia thở dài, thầm nghĩ biết bao giờ thì quan hệ giữa cậu chủ và cha mẹ mới tốt hơn đây.
Ngay lúc này, bên ngoài cổng lại có thêm một chiếc xe khác chạy vào.
Người đến chính là Cố Thanh, cậu nhanh chóng bước xuống xe, sau đó chạy vào nhà.
Vừa thấy Cố Thanh, Âu Dực quên cả mệt mỏi, lập tức hỏi cậu ta:
"Mạn Mạn đâu rồi?"
"Lạc tiểu thư đã được đưa về nhà an toàn rồi ạ."
Nghe được tin này từ Cố Thanh, anh cũng yên tâm được phần nào.
Khi nãy thấy Lạc Mạn uất ức chạy ra khỏi chung cư, trong lòng anh vô cùng lo lắng, sợ rằng trong lúc đau khổ, Lạc Mạn sẽ nghĩ quẩn.
"Cậu chủ, hiện giờ báo lá cải và chính thống đều đang đồng loạt đưa tin về Lạc Yên tiểu thư, chúng ta nên xử lí thế nào ạ?"
"Không cần quan tâm đến cô ta."
Âu Dực nói một cách vô tình.
Trong đầu anh lúc này chỉ có Lạc Mạn, vốn dĩ chẳng dành thời gian để giải quyết chuyện của Lạc Yên.
Cố Thanh nghe anh nói như vậy thì cũng không dám có ý kiến gì nữa.
Một lúc sau, cả Cố Thanh và quản gia đều đi nơi khác, để lại không gian yên tĩnh cho Âu Dực.
Âu Dực ngồi một mình, đôi mắt nhìn vào hư không.
Trong lòng anh đã có dự tính, hiện tại đang là thời điểm nhạy cảm, tốt nhất thì ở trước mặt người ngoài, anh cứ đối xử với Lạc Yên như vợ của mình.
Mặc dù anh rất không muốn để Lạc Mạn chịu uỷ khuất, nhưng ngoài cách này ra, anh cũng không còn cách nào khác.
Đợi đến khi chuyện này lắng xuống, anh nhất định sẽ giúp Lạc Mạn đòi lại công bằng, sẽ khiến Lạc Yên phải nếm trải đau khổ tột cùng.
Trong lúc suy nghĩ, Âu Dực đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Lúc này, trong một căn phòng nào đó ở trên tầng ba.
Lạc Yên ngồi một góc, thẫn thờ nhìn chằm chằm bức ảnh thời niên thiếu mà anh treo trên tường.
Không hiểu sao cô lại muốn khóc rồi...
Thời điểm Âu Dực đang ngủ thiếp, Lạc Yên thì thẫn thờ, quản gia và Cố Thanh đều có việc riêng, không ai biết rằng trong một căn phòng khác, một người phụ nữ ước chừng 22 tuổi đang lén lút nghe điện thoại.
Người phụ nữ hạ thấp âm lượng đến mức chỉ có mình cô ta và Lạc Mạn nghe thấy:
"Chị Mạn Mạn, chị thật sự muốn em làm như vậy sao? Em sợ là..."
Người phụ nữ còn chưa nói xong,