Qua mười phút sau, chiếc xe dừng lại trước cổng nhà Âu Dực.
Mặc dù sớm biết gia cảnh của Âu Dực không tầm thường, nơi ở của anh chắc không kém cung điện là bao, nhưng khi tận mắt chứng kiến sự xa hoa của biệt thự, Trần Khôn vẫn không tránh khỏi kinh ngạc, sau kinh ngạc là tự ti.
Âu Dực như thế này, liệu Trần Khôn anh có thể cứu được Lạc Yên từ tay anh ta không đây...
Nhìn cô gái trong lòng, Trần Khôn có chút không muốn đưa cô vào nhà, anh biết, nếu bây giờ đưa cô vào bên trong, chẳng khác nào anh tự tay đẩy cô vào một cái lồng giam cả, lồng giam tuy đẹp nhưng lại chẳng thể khiến cô gái anh yêu vui vẻ.
Anh do dự một lúc, quyết định trước hết xem xét tình trạng hiện tại của Lạc Yên.
Gia cảnh của Trần Khôn mặc dù không bằng Âu Dực nhưng cũng không tồi, xe anh dùng đương nhiên không phải những chiếc xe rẻ tiền, chiếc xe này của anh là phiên bản giới hạn, có trang bị hệ thống đèn tiên tiến, trong đêm đen vẫn sáng rõ vô cùng.
Dưới ánh đèn, Trần Khôn chăm chú cảm nhận nhịp đập của cô, hiện tại anh là bác sĩ, cô là bệnh nhân của anh, xung quanh lại chẳng có ai, điều này khiến lòng anh nổi lên chút tâm tư không đứng đắn.
Trần Khôn cúi người, như bị mê hoặc, khuôn mặt anh từ từ ghé sát, cánh môi cách môi cô ngày càng gần, ngay lúc hai đôi môi mát lạnh sắp chạm vào nhau, một tiếng thở nhẹ của cô kéo anh ra khỏi mộng ảo, trở về thực tại.
"Um..." Lạc Yên khó chịu trở mình, ý thức mơ màng, cả người cô đều nóng như phát sốt.
Trần Khôn hoảng hốt, vội vàng kéo giãn khoảng cách, cảm giác hối hận vây lấy anh, khiến anh gần như không thở nổi.
Anh vừa làm gì? Anh vừa định cưỡng hôn cô trong lúc cô đang bị bệnh ư? Hành vi này thật sự do một bác sĩ như anh làm ra ư?
Trần Khôn tự tát mình vài cái để tỉnh táo lại, anh khổ sở nhìn cô gái trước mắt, trong mắt hiện lên vẻ bi thương.
Yên Yên, sao em có thể mê người như thế...
Sau khi bình tĩnh lại, Trần Khôn tiến hành xem xét kĩ cô một lần, xác định được Lạc Yên ngất xỉu không có gì nghiêm trọng, anh mới đỡ cô xuống xe.
Đi đến gần cánh cổng, bàn tay Trần Khôn dừng lại ở vị trí chuông cửa, vừa định bấm, đột nhiên anh lại cảm thấy do dự.
Có nên không...? Lạc Yên không có gì nghiêm trọng, nghỉ ngơi một đêm, sáng mai thức dậy ắt sẽ khỏi, bây giờ để người đàn ông họ Âu kia nhìn thấy, biết đâu anh ta lại giở trò đồi bại với Yên Yên thì phải làm sao?
Không trách được, Trần Khôn nghĩ như thế cũng là có lý do cả, bây giờ hình ảnh Âu Dực trong lòng anh chẳng khác nào một tên đàn ông tồi tệ, kẻ làm tổn thương cô gái anh yêu, tất cả đều không phải là người tốt.
Cuối cùng, Trần Khôn quyết định không bấm chuông cửa, anh lặng yên không tiếng động dùng chìa khoá mà Cố Thanh đưa mở cánh cổng, nhẹ nhàng đỡ Lạc Yên vào.
Sau đó lại mở cửa rồi đỡ cô đến ghế sô pha, đây là lần đầu tiên Trần Khôn đến nơi này, đương nhiên còn lạ lẫm, tình huống bây giờ không cho phép anh bật đèn, không may lại đánh thức Âu Dực hay những người giúp việc, vậy thì chẳng tốt chút nào.
Suốt quá trình, Trần Khôn chỉ có thể lần mò trong bóng đêm, vất vả lắm mới tìm được vị trí ghế sô pha, anh đỡ cô nằm gọn trên ghế, nhìn cô một lúc, lưu luyến không nỡ mà rời đi.
Trước khi đi còn không quên giữ ấm cho cô gái nhỏ, anh cầm lấy chiếc chăn mỏng được trải sẵn trên ghế sô pha đắp lên người Lạc Yên.
Lạc Yên ý thức đang mơ màng, mơ hồ cảm giác được có người đắp chăn cho mình, cảm giác lạnh lẽo mất đi, thay vào đó là sự ấm áp, khiến trái tim cô không nhịn được cảm thấy ngọt ngào.
Là ai đã đắp chăn cho cô...? Là Âu Dực sao...?
Hoá ra anh cũng không vô tình như cô vẫn nghĩ...
Trong vô thức, khoé môi Lạc Yên hơi cong cong, nụ cười của cô đơn giản như thế.
...
Sáng hôm sau.
Âu Dực lại như thường ngày, dậy sớm để đến công ty, hôm nay anh dậy sớm hơn mọi hôm, lúc anh xuống tầng 1, phòng khách còn chưa có ai.
Trời còn chưa hoàn toàn sáng, cửa lại đóng kín mít, trong nhà vẫn chưa bật đèn nên chẳng thấy gì cả.
Anh vốn thích bóng tối, cũng không bật đèn mà cầm theo tách cà phê vừa pha và tờ báo, dựa theo trí nhớ đi thẳng đến ghế sô pha.
Mọi ngóc ngách trong nhà, anh đã sớm nắm rõ trong lòng bàn tay, di chuyển trong bóng tối đối với anh chẳng có chút khó khăn gì.
Tuy nhiên, khi vừa ngồi vào ghế sô pha, còn chưa kịp mở cửa sổ để đón ánh sáng, đồng tử của anh đã co lại, bởi vì anh