Ngu Tử nhìn màn hình điện thoại, sau đó ngơ ngác nhìn Tứ ca, không biết tiếp theo nên làm như thế nào.
Lẽ nào những gì người phụ nữ kia nói là thật? Người phụ nữ mà bọn họ bắt đến không phải là người quan trọng trong lòng Âu Dực?
Bọn họ phí công rồi sao?
Tứ ca ngậm điếu thuốc, sắc mặt vô cùng khó coi.
Từ ánh mắt của Âu Dực, hắn có thể nhìn ra anh thật sự không quan tâm đến sống chết của người phụ nữ này, phải chăng những biểu hiện ngọt ngào bên ngoài đều là giả vờ?
Vậy là hắn đã tiêu tốn thời gian vô ích.
Tứ ca nhìn Lạc Yên, nhất thời không biết nên làm gì, rốt cuộc hắn nói với Ngu Tử: "Hiện tại chờ lệnh của Ngũ gia, nếu ông ta không có ý kiến gì thì thả cô ta đi."
Ngu Tử gật đầu.
Lạc Yên nghe xong, trong lòng dấy lên tia hi vọng, nhưng còn chưa kịp vui mừng thì đã nghe thấy vế sau.
Cô không khỏi bất an, Ngũ gia là ai? Ông ta đóng vai trò gì trong vụ bắt cóc lần này? Liệu ông ta có đồng ý để cô trở về hay không?
Không biết thế nào, vừa nhắc đến Ngũ gia, cửa phòng đột nhiên truyền đến động tĩnh, tiếp theo đó, cửa phòng được đẩy ra, người bước vào là một người đàn ông trạc tuổi năm mươi có thân hình mập ú, khuôn mặt lộ rõ vẻ tiểu nhân, theo sau ông ta là tốp người mặc đồ đen hộ tống.
Tứ ca và Ngu Tử nhìn thấy ông ta, lập tức cúi đầu cung kính, sau đó thành thật nhận lỗi: "Ngũ gia, thật xin lỗi, chúng tôi đã không điều tra kĩ, hoá ra Âu Dực không hề để ý đến người phụ nữ này."
Ngũ gia nhướng mày, không biểu hiện tức giận: "Thất bại rồi? Kể chi tiết cho ta nghe."
Ngu Tử dùng vài câu đơn giản, tóm tắt những chuyện vừa rồi một lượt.
Ngũ gia nghe xong, chân mày nhíu chặt, hai giây sau liền phát hoả, bước đến tát Ngu Tử và Tứ ca mỗi người một cái thật kêu.
"Phế vật! Vô dụng!"
Ngu Tử và Tứ ca cúi thấp đầu, không dám nói gì.
Ngũ gia trút giận xong liền lớn giọng nói tiếp: "Còn đứng đần người ra đấy làm gì? Đi điều tra xem người phụ nữ thường xuyên lui tới với Âu Dực nhất là ai nhanh lên!"
Ngu Tử và Tứ ca không dám phản đối, lập tức vâng lời làm theo.
Trước khi rời khỏi căn phòng, Tứ ca còn nhìn Lạc Yên một cái, trong mắt mơ hồ chứa vài tia bất an và thương hại.
Không biết Ngũ gia có tha cho cô gái này không, lấy hiểu biết của hắn về Ngũ gia, chắc chắn ông ta sẽ hành hạ cô gái này một phen, có thả người đi hay không đều dựa vào biểu hiện của cô.
Chỉ hy vọng cô gái này biết điều, tận lực hầu hạ để ông ta thoải mái một chút, may ra còn giữ được mạng sống.
Còn chuyện bị làm nhục...!Tứ ca thở dài, đối với một lão già háo sắc như Ngũ gia, chắc chắn Lạc Yên không thể tránh khỏi.
Nếu ban đầu hắn điều tra kĩ một chút, cô hẳn sẽ không phải chịu đựng những chuyện này, nhưng hắn cũng không có cách nào, phận làm thuộc hạ, hơn nữa đã dấn thân vào con đường này, có một số việc hắn không thể không nghe theo.
Lương thiện, hắn rất muốn, nhưng không thể.
Tứ ca mang theo tâm tình phức tạp rời đi.
Đúng như suy đoán của hắn, sau khi hắn và Ngu Tử rời đi, ánh mắt Ngũ gia hiện lên vẻ đê tiện.
Ông ta đuổi hết thuộc hạ ra ngoài, chỉ giữ lại một người để phòng ngừa có chuyện bất trắc xảy ra.
Sau khi tất cả đều bị đuổi đến ngoài cửa, trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh, từng tiếng hít thở cũng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Ngũ gia bước đến trước mặt Lạc Yên, đưa tay ra nâng cằm cô lên, híp mắt quan sát.
Lúc nãy, khi ông ta vừa bước vào phòng cũng có chú ý đến cô gái bị trói trên ghế này, nhưng khi đó Lạc Yên đang cúi đầu nên ông ta không nhìn rõ dung mạo của cô, hiện tại, ngay khi vừa nhìn thấy khuôn mặt cô, Ngũ gia sửng sốt.
Dưới ánh mắt của ông ta, cô gái có khuôn mặt trắng ngần, hai mắt long lanh ánh lệ đang cố gắng để không phải rơi nước mắt.
Ánh mắt quật cường, hai má hơi sưng hồng lên nhưng không làm giảm đi mỹ mạo của cô, ngược lại càng khiến cô trông thêm phần diễm lệ.
Thật đẹp...!Sống đến bây giờ đã hơn năm mươi tuổi nhưng Ngũ gia chưa bao giờ gặp qua cô gái nào có dung mạo xuất chúng như vậy.
Xinh đẹp như thế, ướt át như thế...
Bây giờ lại như cá nằm trên thớt, nằm trong tay ông ta, mặc ông ta xử lý.
Vẻ hèn hạ trong mắt ông ta không che giấu được, Lạc Yên vốn nhạy cảm, đương nhiên hiểu rõ ông ta đang muốn làm gì.
Cô cắn chặt răng, khi bàn tay dơ bẩn chạm đến cổ áo mình, cô dùng sức né người sang một bên.
Không đời nào! Thà chết cô cũng không để lão ta vấy bẩn.
Nhưng Lạc Yên quên mất, hiện tại cô đang bị trói, chút giãy dụa này của cô trong mắt ông ta chẳng bằng gãi ngứa.
Ngũ gia hứng thú nhìn cô như đang nhìn một sinh vật bé nhỏ, càng lúc càng cảm thấy cô gái này mê người.
Ông ta háo sắc, nhưng ông ta không gấp.
Mỹ nhân muốn giãy dụa, ông ta chiều ý cô, để cô vùng vẫy một chút,