Đêm hôm đó, trong phòng ngủ ở biệt thự của Âu Dực.
Âu Dực ngồi trước bàn làm việc, ánh mắt không tập trung nhìn vào màn hình máy tính.
Trên màn hình là nội dung mà người ngoài xem không thể hiểu được, Âu Dực xoay bút, chọt chọt lên mặt bàn, tạo ra âm thanh lách cách, dường như lực chú ý của anh đang đặt vào một chuyện không mấy liên quan.
Hai phút sau, Âu Dực buông chiếc bút xuống bàn, xoay người đi về phía giường ngủ.
Nhìn cô gái đang nhắm mắt nằm yên tĩnh, chân mày anh hơi nhíu lại.
Không biết có phải hai tên bắt cóc dùng quá nhiều hương liệu gây mê hay không, đã qua hơn mười hai tiếng nhưng người trên giường vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Âu Dực thở dài, nhìn cô vài giây rồi quay trở lại bàn làm việc.
Anh vừa ngồi xuống ghế, còn chưa ổn định lại thì đầu giường đã truyền đến tiếng nỉ non nhè nhẹ.
Âu Dực lập tức quay đầu nhìn lại, quả nhiên, hai mắt cô gái trên giường đã mở ra, cô loay hoay một lúc, cố chịu đựng cảm giác uể oải mà rướn người ngồi dậy.
Có lẽ do vừa mới tỉnh lại sau mấy tiếng hôn mê nên Lạc Yên vẫn chưa rõ tình hình hiện tại, đến tận khi nhìn thấy Âu Dực mặt không biểu cảm nhìn cô, cô mới giật mình, đồng thời ký ức hôm qua cũng truyền về.
Âu Dực...!Cho người bắt cô đem về? Theo phương thức này?
Ký ức quay trở lại, Lạc Yên không thể tin, cũng không thể chấp nhận được cách làm của Âu Dực.
Tại sao? Tại sao anh lại dùng phương thức này đưa cô trở về? Chẳng khác gì đang sỉ nhục cô bỏ nhà theo người đàn ông khác, khiến anh bất lực đến mức chỉ có thể dùng cách này?
Sao anh lại làm vậy? Rõ ràng chỉ cần một cuộc gọi, cô nhất định sẽ trở về mà?
Giọng nói lạnh nhạt của Âu Dực đánh tan dòng suy nghĩ hỗn loạn của Lạc Yên.
"Cô đúng là biết chơi nhỉ? Nếu không phải tôi cho người đến đưa cô về, cô còn định ở cùng hắn ta đến khi nào?"
Lạc Yên mấp máy cánh môi, cuối cùng cũng không nói gì.
Sự im lặng này của cô, ở trong mắt Âu Dực lại trở thành thừa nhận, anh nhìn cô hồi lâu, sau đó cười lớn.
Nụ cười buồn, một nụ cười không lần đến đây mắt.
Âu Dực cúi người, bàn tay dùng sức bóp chặt cằm cô, ép cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt mình.
"Nhìn tôi đi, tại sao cô không nhìn tôi?" Âu Dực gằn từng tiếng, càng thêm dùng sức, sự mạnh mẽ của anh khiến Lạc Yên cảm thấy đau.
Không phải, không phải đau, chính xác mà nói là rất đau.
Lạc Yên rũ mắt, trong lòng dâng lên một cỗ tủi thân vô hình, cô mím chặt môi, một lời cũng không nói, phản ứng này của cô khiến lửa giận trong lòng Âu Dực ngày càng lớn, anh nghiến răng, đẩy ngã cô xuống giường, cơ thể cao lớn đè lên người cô, một luồng hơi thở lạnh lẽo nam tính bao quanh người cô.
"Âu Dực, anh làm gì, anh..." Lời nói tiếng theo của Lạc Yên bị nụ hôn bất ngờ của người đàn ông chặn lại.
Nụ hôn của Âu Dực vụng về, không có kĩ xảo, cũng không có sự quyến luyến, chỉ có lạnh lùng và tức giận.
Anh đem tất cả cảm xúc bực bội suốt mấy ngày qua trút hết lên môi cô, đầu lưỡi mạnh bạo xâm nhập, cắn rồi lại cắn, khiến Lạc Yên càng thêm đau đớn.
Lạc Yên yếu ớt chống cự, qua hai giây, cô cũng không muốn chống cự nữa.
Nụ hôn này, thuở thiếu thời cô còn mong đợi biết bao nhiêu? Ngày đêm mơ về chàng thiếu niên trong mộng, mơ về một hình ảnh tốt đẹp trong tương lai của hai người, mơ về một nụ hôn lãng mạn trong đêm trăng đẹp đẽ, mơ về...!rất nhiều, rất nhiều nữa.
Nhưng cô đâu ngờ được kia thật sự chỉ là mơ, hoàn cảnh hai người gặp lại nhau lại hết sức trớ trêu, cô đem tình cảm chân thành đổi lấy một trái tim sắt đá đã thuộc về người khác.
Lạc Yên cuối cùng cũng không phản kháng nữa, cô vụng về đáp lại nụ hôn của người đàn ông nặng nề trên thân, như muốn đổi lấy chút ngọt ngào cuối cùng, để sẵn sàng đón nhận cuồng phong từ anh.
Âu Dực chìm đắm trong xúc cảm mềm mại từ đôi môi cô gái mang đến, anh chỉ muốn phát tiết, không nghĩ rằng cô sẽ đáp lại, cho nên khi cảm nhận được đầu lưỡi không mấy thuần thục của cô gái, Âu Dực đơ người ra, động tác tiếp theo cũng không tiếp tục.
Cô đáp lại anh? Là tình cảm hay là ý đồ khác?
Âu Dực hoàn toàn tỉnh táo, anh vội vàng tách môi ra khỏi đôi môi đã sưng tấy của cô, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, sau đó cất giọng châm chọc:
"Thế nào? Lạc Yên, cô không nhịn được nữa rồi sao? Nếu hôm này người hôn cô là gã đàn ông khác, có phải cô cũng đáp lại cuồng nhiệt như vậy không? Hay là hơn thế này nữa?"
Vừa nãy Âu Dực rời môi không báo trước, Lạc Yên còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị ảnh sỉ nhục chất vấn.
Sau vài giây, cô mới chậm chạp hiểu ra ý tứ của anh.
Hốc mắt Lạc Yên đỏ lên, trong lòng không thể hiểu nổi người đàn ông này.
Sao anh có thể không nói lý lẽ như thế được? Là anh chủ động hôn cô, sao bây giờ lại biến cô thành người đàn bà lẳng lơ rồi?
Rốt cuộc đối với anh thì cô là cái gì?
Rõ ràng anh bỏ rơi cô, rõ ràng lúc cô gặp nguy hiểm, anh nhìn thấy tất cả nhưng chỉ lạnh lùng liếc mắt, sau đó tắt ngang điện thoại.
Anh không hề quan tâm đến an nguy của cô, bây giờ lại làm như cô là người có lỗi, trách móc sỉ nhục cô.
Lạc Yên thật sự tức giận, lửa giận bùng lên dưới đáy mắt.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, mở miệng gằn từng chữ:
"Phải, nếu là người khác, tôi không những đáp lại hắn, tôi còn cởi qu,ần áo của mình, sau đó mặc hắn muốn làm gì thì làm! Tôi lẳng lơ nhiều vậy đấy, Lạc Yên vợ anh lẳng lơ như vậy đấy! Anh đi tìm Lạc Mạn tốt đẹp của anh đi!"
"Rõ ràng anh không có tình cảm với tôi, sao không đi tìm Lạc Mạn rồi để tôi sống yên ổn? Tôi không cầu vinh hoa phú quý, không cầu tiền bạc giàu sang, cũng không cầu tình yêu xa xỉ từ anh, tôi chỉ cần được sống yên ổn qua ngày, nguyện vọng đơn giản như thế, anh đừng làm khó tôi nữa được không?"
"Âu Dực, anh sinh ra trên đỉnh Kim Tự Tháp, anh muốn gì có nấy, anh làm sao hiểu được tôi? Mà thôi, tôi cũng không cần