Ngồi trong xe, Âu Dực không lập tức khởi động mà lặng người nhìn làn đường hồi lâu.
Anh vẫn chưa thể tiêu hoá được lượng thông tin vừa rồi.
Lúc nãy, khi ở cùng Lạc Mạn, rõ ràng anh mạnh mẽ, rõ ràng anh cứng rắn đến thế, nhưng bây giờ chỉ còn lại một mình, anh bỗng cảm thấy bản thân cô đơn đến lạ.
Là do thiếu vắng hình bóng ai kia chăng?
Anh không biết, anh chỉ biết hiện tại anh muốn nhìn thấy cô ngay lập tức.
Nhưng cô đã đi rồi, anh biết tìm cô ở nơi nào đây?
Phái người truy tìm tung tích cũng đã làm, ngăn cản cô ra nước ngoài cũng đã làm, nhưng vẫn cứ vô vọng như vậy.
Âu Dực chưa bao giờ cảm thấy bất lực như bây giờ.
Anh nhìn vô lăng, hai phút sau khởi động xe trở về biệt thự.
Người hầu vẫn cung kính như thế, quản gia vẫn chu toàn như vậy, dường như không có gì thay đổi, chỉ có lòng anh trở nên nặng trĩu hơn.
Âu Dực bước vào phòng ngủ, nhìn phong thư xinh đẹp được đặt ngay ngắn trên bàn, trái tim anh lập tức nhói đau.
Hôm nay phát hiện bản thân bị bạn thân là Lục Duy Khiêm ôm hận, tuy bất ngờ nhưng anh không đau khổ như bây giờ.
Hoá ra, cô bé năm xưa chính là Lạc Yên.
Cô từng hỏi "Nếu như em nói em mới là bé gái đã cứu anh vào 12 năm trước, anh sẽ không đối xử với em như vậy nữa, phải không?"
Lúc đó anh đã trả lời như thế nào?
"Nếu như tôi còn nghe cô hỏi đến vấn đề này lần thứ hai, vậy thì đừng trách tôi tàn nhẫn.
"
Dứt khoát như vậy, tuyệt tình như thế, tàn nhẫn hơn ai hết.
Sao anh có thể ngu xuẩn đến mức này!
Cô gái anh tìm kiếm bao lâu, lại bị chính anh làm cho thất vọng đến thế!
Âu Dực ôm mặt, lần đầu tiên anh muốn rơi nước mắt.
Nhưng cuối cùng anh vẫn kiềm chế được, anh vẫn không để bản thân khóc.
Chính anh không trân trọng cô, làm gì có tư cách khóc lóc như một kẻ chịu oan ức? Những gì anh nhận lại ngày hôm nay đều là xứng đáng.
Âu Dực mở phong thư, xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần.
Cô gái đó đúng là tàn nhẫn, lúc đi cũng không để lại một mảnh vải thừa nào, thứ duy nhất trong căn nhà này còn vương hơi ấm của cô chỉ có cuốn sổ lạ mắt và phong thư xinh đẹp kia.
Từng con chữ của cô khiến trái tim anh như bị cứa thành ngàn mảnh.
Cô nói cô yêu anh, yêu anh như thuở ban đầu.
Thuở ban đầu, tình cảm của cô đối với anh có bao nhiêu sâu đậm?
Âu Dực cười khổ, anh gấp phong thư đặt lại vị trí cũ, nâng niu một mảnh giấy mỏng như bảo vật.
Ngay lúc anh định xoay người rời đi, lực chú ý lại bị cuốn sổ dày cộm trên bàn thu hút.
Dường như anh vẫn chưa động đến cuốn sổ này.
Cô bỏ lại nó, mục đích là để anh nhìn xem.
Liệu trong này cô sẽ viết cái gì đây? Lời mắng chửi một người đàn ông vô tình, hay là lời trách móc một kẻ mù mờ trong tình yêu?
Tất cả đều không phải, bởi vì khi anh lật sổ ra, trên trang giấy đầu tiên là nét chữ non nớt của học sinh tiểu học.
Ngày 01 tháng 09 năm 2006.
Hôm nay là ngày bắt đầu chương trình học lớp 3, chị gái thật đáng ghét, lại bỏ hai quả cân nặng ơi là nặng vào ba lô mình rồi.
Mình có cảm giác đôi vai mình sắp xong chịu được nữa, nhưng mình không thể vứt bỏ nó.
Mình nghĩ mình sẽ không chống cự được sự ức hiếp này, cho đến khi gặp được anh ấy.
Anh ấy rất đẹp, nhưng lại rất lạnh lùng, mình phát hiện anh ấy gặp nguy hiểm.
Chắc là vì anh ấy quá đẹp trai, nên mình đã ra tay cứu giúp.
Hoá ra anh ấy không lạnh lùng như mình nghĩ.
Anh ấy ấm áp lắm, thật sự rất ấm áp, anh ấy cho mình lý do để chờ đợi.
Anh ấy đẹp quá, anh ấy còn bảo sẽ cưới mình.
Vậy là chồng tương lai của mình sẽ là một đại soái ca.
Ngày 15 tháng 9 năm 2006.
Hôm nay mình lại bị chị gái bắt nạt, rủ bạn bè ném đá vào người.
Mình lại nhớ đến anh ấy.
Sau này mình lớn lên, có phải anh ấy sẽ bảo vệ mình không?
Mong chờ và hồi hộp quá!
Ngày 1 tháng 9 năm 2015.
Ngày đầu tiên bước vào một ngôi trường mới.
Mình đã trở thành học sinh cấp 3 rồi.
Mình xinh lắm sao? Vừa nhập học đã có đàn anh tỏ tình.
Đàn anh hơn mình một tuổi, theo như lời bạn bè nói thì anh ấy rất đẹp trai, nhưng mình cảm thấy anh trai mà mình đã cứu hồi nhỏ vẫn đẹp nhất.
Tất nhiên, mình sẽ không nói điều này cho bạn bè biết, mình muốn giấu anh ấy trong lòng, cất làm của riêng mình thôi.
Có điều, mình đã là thiếu nữ, có thể yêu đương rồi, sao anh ấy vẫn chưa đến tìm mình nhỉ?
Hay anh có bạn gái rồi?
Ngày 1 tháng 5 năm 2014.
Hôm nay là sinh nhật mình.
Mình trưởng thành rồi, anh ấy vẫn chưa đến.
Hôm nay bố mẹ đến thành phố A, mình muốn học tập ở thành phố B.
Chờ anh suốt 8 năm anh không đến, chắc là! anh quên mình rồi.
Nói sao nhỉ? Khá thất vọng.
Nhưng không sao, mình vẫn luôn hướng về phía trước.
Ngày 01 tháng 02 năm 2018.
Mình gặp lại anh ấy rồi.
Trong hoàn cảnh hết sức trớ trêu.
Mình đã vô tình trao đi lần đầu tiên cho anh ấy dưới sự sắp đặt của chị gái.
Chị gái có ý gì nhỉ? Chắc chị ta lại muốn giở trò rồi.
Ngày 03 tháng 02 năm 2018.
Có vẻ như anh rất chán ghét mình.
Anh không tin mình là cô bé năm đó.
Chắc là trông mình giống lừa đảo.
Ngày 06 tháng 06 năm 2019.
Âu Dực, em yêu anh.
Nếu anh đọc đến trang này, kiên nhẫn của anh nhiều hơn em nghĩ.
Âu Dực, anh có tin vào kiếp sau không?
Em tin, em nghĩ rằng chúng ta sẽ có kiếp sau.
Hy vọng ở nơi đó sẽ không có ai tên là Lạc Mạn.
Âu Dực, em yêu anh.
!
Âu Dực đóng sổ lại, nước mặt lăn bên gò má.
Anh khóc rồi.
Cô gái của anh thật tàn nhẫn, chắc chắn cô muốn thấy anh khóc nên mới để lại cuốn sổ này.
Sao trên đời này lại có người như cô chứ!
Âu Dực cẩn thận đặt cuốn sổ lại chỗ cũ, đi đến bên cửa sổ nhìn thế giới bên ngoài.
Nước mắt đã sớm không còn, anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong lòng tự hỏi, biết bao giờ Tiểu Lạc của anh mới trở về đây?
Tiểu Lạc! Đậu Phộng nhỏ của anh!
!
Bên kia đại dương.
Mạc Khắc và Lạc Yên đứng ở sân bay, Lạc Yên bị say máy bay, Mạc