Mạc Khắc phát hiện, kể từ khi phát hiện bản thân mang thai, tâm trạng của Lạc Yên tốt lên rất nhiều.
Cũng không xa cách với hắn như trước nữa.
Hắn không khỏi cảm thấy khó hiểu, sao cô lại vui như vậy?
Lẽ nào bởi vì đứa con trong bụng cô là của Âu Dực nên tâm trạng cô mới tốt như thế?
Mang thai con của Âu Dực thật sự khiến cô vui vẻ như vậy sao?
Mạc Khắc không hiểu rõ cảm xúc hiện tại của mình là ghen ghét hay không cam lòng, nhưng dù như thế nào đi nữa hắn cũng không muốn Lạc Yên tiếp tục nhớ đến Âu Dực.
Mạc Khắc âm thầm hạ quyết tâm hắn cần phải cố gắng hơn nữa, thay thế vị trí của Âu Dực trong trái tim cô.
...
Ngày 30 tháng 1 năm 2020.
Còn hai tiếng nữa là đến thời khắc giao thừa giữa năm cũ và năm mới, qua hôm nay, toàn bộ người dân nước Z sẽ đón chào tết Nguyên Đán mỗi năm mới có một lần.
Âu Dực đứng tựa người vào ban công, ánh mắt không có tiêu cự nhìn vào bầu trời đêm.
Đêm giao thừa không có trăng, cũng không có người con gái anh yêu nhất.
Tính đến hiện tại đã là tháng thứ 8 kể từ khi Lạc Yên rời đi, không ngờ anh vậy mà có thể chịu đựng được 8 tháng, không cho người lật tung mọi ngóc ngách tìm cô.
Cũng vì anh muốn nhìn thấy cô tự mình trở về, điều đó đồng nghĩa với việc cô đã phần nào tha thứ cho anh, không phải tốt hơn rất nhiều so với việc anh cưỡng chế bắt cô đem về giam lỏng sao?
Âu Dực rũ mắt, không ngờ một người như anh cũng có lúc phải suy nghĩ cho người khác như thế này.
Ai bảo cô là Lạc Yên chứ...
Năm ấy cô cứu anh, anh đã hứa sẽ quay trở lại, nhưng lúc đó đám anh em trong gia tộc cạnh tranh nhau rất mạnh, anh phải dốc toàn lực để giành lại tập đoàn Âu thị, cho nên mới xảy ra việc chậm trễ.
Để rồi lỡ hẹn nửa đời người...
Làn gió lạnh thổi vào khuôn mặt đẹp như điêu khắc, Âu Dực dường như cũng không để ý.
Anh lấy điện thoại ra, đầu ngón tay trượt trên bàn phím, gõ ra một dãy số quen thuộc.
Ngẩn ngơ nhìn màn hình điện thoại 2 phút, Âu Dực mới chậm rãi nhấn nút gọi.
Đây là số điện thoại trước kia của Lạc Yên, không biết liệu cô có còn sử dụng không...? Anh đã do dự rất lâu, có lẽ là thời khắc bước sang năm mới có chút trống vắng, nỗi nhớ nhung tăng lên gấp bội nên hôm nay anh mới hạ quyết tâm.
Âu Dực đoán rằng có lẽ Lạc Yên đã sớm vứt bỏ cái sim này rồi, không ngờ khi anh gọi lại đổ chuông.
Âu Dực sững sờ, sau đó là một chút hồi hộp xen lẫn lo âu.
Liệu khi nhìn thấy tên anh trên màn hình, cô có nghe máy không? Hay là không chút chần chừ mà tắt ngang...!Không để Âu Dực suy nghĩ lâu, đầu dây bên kia đã nhanh chóng kết nối, truyền vào tai Âu Dực là một giọng nam khoẻ khoắn có chút lạnh lùng.
"Alo?"
Âu Dực sửng sốt, sao lại là giọng nam...!hơn nữa còn rất quen thuộc, nếu như anh nhớ không nhầm thì đây là giọng của Mạc Khắc.
Sau đôi phút ngẩn ngơ, đôi mắt Âu Dực trầm xuống.
Không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy được.
Rốt cuộc giữa Mạc Khắc và Lạc Yên đã xảy ra cái gì? Trước đó mối quan hệ giữa bọn họ có vẻ như không hề bình thường, bây giờ anh gọi đến số điện thoại của Lạc Yên, người nghe máy thế nhưng lại là Mạc Khắc.
Hai người bọn họ...!ở chung sao?
Âu Dực không biết nên hình dung tâm trạng của anh bây giờ như thế nào, ghen ư? Đương nhiên là có, nhưng nhiều hơn hết là chua xót.
Nhưng ngẫm lại, bên cạnh cô có thêm một người chăm sóc cũng tốt phải không? Anh không thể ở bên cạnh chiếu cố cô, càng không có quyền can thiệp vào cuộc sống sau này của cô.
Chỉ hy vọng khi cô trở về, bên cạnh cô vẫn còn chỗ để anh bù đắp.
Âu Dực nhìn màn hình điện thoại, sau đó nhấn nút kết thúc rồi thêm số điện thoại mà anh thuộc lòng kia vào danh sách đen, anh quyết định từ nay về sau không bao giờ gọi đến số này nữa.
Tiếng pháo hoa vang lên, thời khắc đẹp nhất của cuối năm đã đến, nhìn dòng người náo nhiệt, tiếng hò reo vui vẻ của tất cả mọi người, Âu Dực lại cảm thấy lòng mình nặng nề đến lạ.
...
Bên kia đại dương.
Mạc Khắc nhìn màn hình, khoé môi nhếch lên một nụ cười u ám, rốt cuộc cái ngày mà hắn chờ đợi đã lâu cũng tới.
Trước đó vài tháng, lúc mới đến nước M, hắn vô tình nhìn thấy Lạc Yên tháo sim định vứt đi, lúc ấy trong lòng hắn nảy lên một ý nghĩ.
Cùng là đàn ông, trước kia điều tra rõ như vậy, hắn đương nhiên biết Âu Dực có tình cảm với Lạc Yên, chỉ là khi ấy có cô ả tên Lạc Mạn kia quấy rầy nên Âu Dực nhất thời không nhận thức được trái tim của bản thân.
Lạc Yên rời đi, chắc chắn Âu Dực sẽ gọi vào số này, chưa biết sớm hay muộn.
Lúc Lạc Yên định nén thẻ sim vào thùng rác, Mạc Khắc đã bước đến, hắn nói hắn muốn thẻ sim này.
Lạc Yên mang ơn Mạc Khắc, chút yêu cầu nhỏ này đương nhiên cô không từ chối, hơn nữa thẻ sim này đối với cô cũng không phải là vật kỉ niệm tốt đẹp gì.
Vì thế, Lạc Yên đồng ý.
Sau khi có được thẻ sim, Mạc Khắc mua một chiếc điện thoại mới lắp vào, ngày ngày đều sạc pin đầy đủ chỉ để chờ đợi tiếng chuông reo.
Quả nhiên Mạc Khắc đã đoán đúng, hắn đã chờ được.
Hắn vẫn nhớ như in, sau khi giọng của hắn cất lên, bên phía Âu Dực im lặng đến vài phút, sau đó tắt ngang máy.
Mạc Khắc quăng điện thoại lên giường, hưng phấn trong mắt và nụ cười u ám nơi khoé môi vẫn chưa tiêu tan.
Chỉ cần tưởng tượng đến vẻ mặt đau khổ của Âu Dực khi nghĩ hắn và Lạc Yên sống cùng nhau, Mạc Khắc cảm thấy thoả mãn đến kì lạ.
Ha, không phải anh ta liên tục làm tổn thương cô gái hắn yêu hết lần này đến lần khác sao? Chút đau khổ này đáng là bao so với những gì mà Lạc Yên đã phải chịu?
Nếu không phải thế lực của Âu Dực quá mức kinh người, Mạc Khắc đã sớm triệt luôn đường sống của anh.
Mạc Khắc thừa nhận hắn không phải người lương thiện, rồi sẽ có ngày hắn có đủ thực lực để đánh bại Âu Dực, cho Lạc Yên nhìn thấy hắn yêu cô thế nào.
Múi giờ ở nước M chậm hơn nước Z, khoảng 30 phút sau, tiếng pháo hoa mới vang lên, Mạc Khắc đi đến ban công, đứng ở nơi này nhìn qua ban công nhà đối diện, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười nói với Lạc Yên:
"Yên Yên, chúc em và con năm mới vui vẻ!"
Lạc Yên nhìn theo hướng âm thanh, nở nụ cười dịu dàng: "Cảm ơn anh."
Pháo hoa rực rỡ, trong cô còn mang một sinh mệnh, trái tim không còn lạnh lẽo như trước nữa.
...
Thời gian thoáng chốc đã trôi qua thêm 4 năm.
Hôm nay là ngày 6 tháng 5, chỉ còn một