"Âu Dực, môi anh mềm thật đấy..." Lạc Yên mơ màng nói, giọng cô rất nhỏ nhưng lại nói sát tai Âu Dực, luồng hơi thở nóng ấm mang theo mùi rượu nhàn nhạt phả vào tai, vào gáy anh, khiến cả người anh cứng đờ.
Không chỉ dừng lại ở đó, hành động tiếp theo của Lạc Yên hoàn toàn không nằm trong suy nghĩ của Âu Dực.
Ngay lúc anh chưa kịp phản ứng từ nụ hôn bất ngờ của cô, bàn tay cô lần mò đến yết hầu đang nhô ra của anh, Lạc Yên cười đùa hai tiếng rồi nhấn một cái, giọng nói hết sức câu người: "Em nghe nói...!Nơi này của đàn ông rất nhạy cảm, phải không?"
Âu Dực run lên, là do tác dụng của rượu sao? Anh không nghĩ đến cô lại táo bạo như vậy.
Sau này nhất định không thể để cô uống rượu nữa!
Bàn tay Lạc Yên vân vê yết hầu Âu Dực, khiến hô hấp của anh trở nên hỗn loạn, cô dường như không biết tự chủ của anh rất kém, bàn tay nhỏ thon dài giống như không sợ lửa mà dạo chơi khắp phần thân trên của anh, cúc áo của anh cũng bị Lạc Yên lần lượt cởi ra hết.
Âu Dực thở d.ốc nhìn người phụ nữ táo bạo trong lòng mình: "Lạc Yên...!Nếu em tiếp tục như vậy, tôi không biết tôi sẽ làm ra chuyện gì..."
Lạc Yên không thèm bỏ những lời này vào tai, hơn nữa cô cũng không còn tỉnh táo, tác dụng của loại hương liệu kia thật sự rất mạnh, cũng không biết Vương Sâm kiếm ở đâu ra, nhưng bây giờ Lạc Yên rất khó chịu.
Cô cảm thấy cả người khô nóng, chỉ muốn tìm một nơi mát lạnh để xoa dịu, cô không biết người đang ôm mình là ai, nhưng cảm giác quen thuộc mà người đó mang lại khiến cô cảm thấy an toàn.
Lạc Yên mơ màng lần mò xuống dưới, chạm phải thắt lưng lạnh lẽo, cô vẫn tiếp tục đi xuống, cách một lớp vải vân vê vật cứ.ng rắ.n nóng bỏng, cô sờ nhẹ, sau đó véo mạnh.
Âu Dực hít sâu một hơi, gằn từng chữ: "Lạc Yên! Em muốn phá hỏng nó sao!"
Nếu như bây giờ anh còn không biết cô bị trúng thuốc, vậy thì anh là đồ ngốc rồi!
Âu Dực nghiến răng nhìn người phụ nữ trước mắt, dù biết rằng cô đang cần anh giúp đỡ nhưng anh vẫn không muốn hạ tay.
Lạc Yên vẫn còn khúc mắc đối với anh, nếu đêm nay anh vì nhất thời không kiềm chế được mà đặt cô dưới thân mình, rồi sáng mai Lạc Yên tỉnh lại sẽ nhìn anh bằng ánh mắt gì đây?
Khi đó mọi chuyện càng khó cứu vãn.
Âu Dực đã hạ quyết tâm, nhưng Lạc Yên luôn không để anh được như mong muốn, Lạc Yên vẫn tiếp tục vuố.t ve nơi nóng hổi đó, dù cô không xoa trực tiếp nhưng Âu Dực vẫn khó mà chịu đựng được, anh cắn răng nghĩ, cô hẳn là muốn bức điên anh mới vừa lòng!
Âu Dực dùng chút lý trí còn sót lại, tận lực khống chế bản thân giữ bình tĩnh, anh khó khăn tách tay cô ra khỏi nơi giữa h.ai chân mình, sau đó bế cô đưa vào trong phòng tắm, đặt cô vào bồn rồi mở nước lạnh.
Dòng chất lỏng lạnh lẽo trượt qua da thịt, hiện tại không phải là mùa lạnh nhưng Âu Dực lại điều chỉnh nước xuống nhiệt độ rất thấp, cảm giác lạnh thấu xương truyền khắp cơ thể, lý trí bị tác dụng của hương liệu kí.ch thích bào mòn của Lạc Yên cuối cùng cũng quay về.
Trong đầu truyền đến cảm giác đau nhức dữ dội, nhưng Lạc Yên không quan tâm đến nó, cô sững sờ nhìn xuống cơ thể mình, bộ lễ phục tinh tế giờ đây đã bị cô làm cho nhăn nhúm, dây váy bên vai trái trượt xuống để lộ xương quai xanh tinh xảo và khe ng.ực xinh đẹp.
Váy vẫn còn...!Cô vẫn chưa bị lão già kia làm nhục...
Lạc Yên thoáng thở phào, nhớ lại kí ức một giờ trước, Lạc Yên vô thức ngẩng đầu, đập vào mắt cô là khuôn mặt quen thuộc đã xuất hiện trong giấc mơ của cô vô số lần.
Là anh ấy...!Thật sự là anh ấy đã cứu cô...!Anh ấy đã kéo cô ra khỏi vực sâu vạn trượng...
Người đàn ông đã từng thương tổn trái tim cô không biết bao nhiêu lần, nay lại là người đưa cô trở lại ánh sáng.
Lạc Yên bắt đầu cảm thấy lo sợ, cô sợ tình cảm mà cô chôn sâu trong lòng lại vì hành động này của anh mà trỗi dậy.
Có câu nói rất hay, trong một mối quan hệ, ai yêu nhiều hơn thì người đó thua.
Ban đầu vốn dĩ Lạc Yên đã thua đậm, cô không muốn bản thân trở nên hèn mọn thêm một lần nào nữa.
Lạc Yên ngửa mặt, ngăn giọt nước mắt khỏi lăn xuống, cô tỏ vẻ không có gì, bày ra biểu tình lạnh nhạt nhìn Âu Dực: "Cảm ơn anh về chuyện tối nay, sau này tôi sẽ báo đáp."
Tận tâm tận lực diễn, rốt cuộc cũng thành công, ánh mắt thờ ơ của cô khiến Âu Dực cảm thấy thật xa lạ.
Quả nhiên, thời gian 5 năm vẫn không đủ để cô gái ấy tha thứ cho anh, xem ra anh cần phải nỗ lực hơn nữa.
Âu Dực bước ra khỏi phòng, còn không quên khép cửa lại.
Anh từng bị hạ thuốc một lần, đêm đó chật vật dùng tay giải quyết, cho nên anh đương nhiên biết công dụng của loại thuốc kia mạnh như thế nào.
Vẫn nên để Lạc Yên ở một mình, tránh cho cả hai không kìm được lòng mà xảy ra quan hệ, mặc dù anh rất muốn, nhưng anh sợ Lạc Yên sẽ càng thêm bài xích mình.
Vì thế Âu Dực đem theo một bụng lửa nóng ra khỏi phòng tắm.
Trong phòng tắm chỉ còn lại một mình Lạc Yên, cô khó khăn rướn người, điều chỉnh nhiệt độ nước thấp hơn một chút nữa.
Làm như vậy cô sẽ tỉnh táo hơn, sẽ không mất lý trí như vừa rồi, tránh cho xảy ra chuyện xấu hổ, mặc dù Lạc Yên biết nếu ngâm mình trong nước lạnh lâu như thế, kiểu gì hôm sau cô cũng phát sốt.
Nhưng giữ tỉnh táo vẫn là quan trọng nhất.
Chịu đựng cảm giác lạnh tê tái đến hơn hai mươi phút sau, cánh môi Lạc Yên đã tím ngắt, làn da hồng hào ban đầu cũng trở nên trắng bệch, nhưng cảm giác khô nóng trong người cũng không giảm được bao nhiêu.
Lạc Yên dùng hai tay ôm lấy chính mình, cảm nhận được hai hàm răng đang va đập vào nhau, lạnh run người.
Không được, nếu cứ tiếp tục như vậy...!cô sẽ không xong mất!
Lạc Yên điều chỉnh nhiệt độ nước ấm hơn một chút, vài phút sau, cô mới cảm giác bản thân như được sống lại.
Lạc Yên cắn răng đứng dậy khỏi bồn tắm, cô chậm rãi cởi bộ lễ phục trên người ra, nội y bên trong cũng bị cô cởi bỏ, sau cùng, trên người Lạc Yên chỉ còn lại một tầng hơi nước, không mảnh vải che thân.
Lạc Yên nằm trở lại bồn tắm, điều chỉnh nhiệt độ xuống mức thấp nhất có thể, quả nhiên để nước lạnh tiếp xúc trực tiếp với cơ thể, hiệu quả liền tốt hơn rất nhiều, mặc dù lạnh lẽo nhưng không cần phải kiềm chế khổ cực như vừa rồi nữa.
Có điều...!Lạnh, thật sự rất lạnh!
Lạc Yên cố gắng chịu đựng, đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, theo sau đó là bóng dáng cao lớn của Âu Dực bước vào, trên tay anh cầm một viên thuốc màu nâu nhạt.
"Lạc Yên, tôi vừa đến nhà Lương Minh lấy thuốc, có lẽ cái này