Lạc Yên dừng lại một lúc rồi nói tiếp: "Cho nên từ nay cô đừng gọi tôi là thiếu phu nhân nữa, xưng hô này không còn phù hợp."
Người hầu sửng sốt, còn chưa kịp hỏi rõ chi tiết thì Lạc Yên đã đóng cửa phòng lại, người hầu ngơ ngơ ngác ngác rời đi.
Lạc Yên ở trong phòng thay quần áo, xong xuôi thì trời cũng vừa vặn sáng hẳn.
Lạc Yên mặc bộ đồ do người hầu đưa tới đi xuống phòng khách, đêm qua Lạc Nhất Tiêu ngủ rất ngon, khi Lạc Yên xuống phòng khách đã bắt gặp cậu với khuôn mặt hồng hào.
Lạc Nhất Tiêu nhìn thấy Lạc Yên, theo thói quen nhào vào lòng cô, tâm trạng không vui của Lạc Yên cũng được hành động ấm áp của cậu nhóc xua đi.
"Nhất Tiêu, con vẫn cứ nghịch ngợm như vậy, chẳng bao giờ chịu nghe lời mẹ cả." Lạc Yên nhỏ giọng trách móc, nhưng trong mắt tràn ngập vẻ yêu thương.
Âu Dực đứng một bên, không nhịn được mà chua xót, ánh mắt của Lạc Yên khi đối diện với Nhất Tiêu hoàn toàn khác hẳn khi đối diện với anh.
Mặc dù anh không muốn thừa nhận, nhưng hình như anh đang ăn giấm của con trai mình.
Âu Dực khẽ ho nhẹ một cái, nhắc nhở Lạc Yên: "Tài xế đang đợi ở bên ngoài, em và Nhất Tiêu nhanh ra ngoài đi."
Lạc Yên nhàn nhạt gật đầu.
Lạc Nhất Tiêu rời khỏi vòng tay của cô, lon ton chạy ra phía cửa xe rồi cúi người bước vào.
Lạc Yên bật cười, con trai cô đúng là đáng yêu!
Cô kiểm tra lại trên người, túi xách đã được mang theo đầy đủ, bây giờ có thể trở về.
Lạc Yên vừa định bước đi, Âu Dực đột nhiên kéo cổ tay cô, giọng nói có chút ngập ngừng.
"Lạc Yên, Nhất Tiêu...!Là con trai của hai chúng ta sao?"
Dù anh đã biết rõ đáp án nhưng vẫn muốn cô chính miệng thừa nhận mối ràng buộc giữa hai người, nhưng...!kết quả đã khiến Âu Dực thất vọng.
Lạc Yên nghe anh hỏi xong, cô cụp mắt, im lặng khoảng một phút mới ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói không chút ngập ngừng đáp:
"Thì thế nào? Thằng bé là con trai của anh hay của người đàn ông khác cũng đâu liên quan gì đến anh? 5 năm qua, một tay tôi nuôi nấng nó, bây giờ nó là con trai của riêng tôi."
Âu Dực vậy nhưng lại bị Lạc Yên chặn họng, không thể phản bác được.
Phải rồi, Nhất Tiêu tuy chảy cùng dòng máu với anh nhưng suốt 5 năm qua, anh đâu ở bên thằng bé? Người vất vả chăm sóc Lạc Yên lúc cô mang thai cũng không phải là anh, anh có tư cách gì mà ở đây hỏi cô xem cha của đứa bé là ai chứ...
Âu Dực cười khổ, anh quay người, bóng lưng có chút ảm đạm: "Được rồi, xin lỗi, em lên xe đi."
Lạc Yên không chút lưu luyến ngồi lên xe rời đi.
Âu Dực không quay đầu nhìn lại, anh bước thẳng vào trong nhà, có lẽ là do tâm trạng đang không tốt nên người ngoài cũng bị ảnh hưởng, người hầu nữ đang đứng hóng chuyện vô duyên vô cớ bị Âu Dực trừng một cái.
Đột nhiên, anh nhớ ra chuyện gì đó, gọi cô người hầu lại hỏi: "Vừa nãy cô đưa quần áo cho cô ấy có chuyện gì xảy ra không?"
Người hầu nữ hơi sợ khí thế của anh, nhưng đối mặt với câu hỏi của cậu chủ, cô ta không thể không trả lời: "Vừa rồi...!tôi có lỡ miệng gọi cô ấy là thiếu phu nhân, phản ứng của cô ấy..."
Người hầu chưa nói xong, Âu Dực đã gấp gáp hỏi tới: "Cô ấy nói gì?"
Người hầu gãi gãi đầu: "Dù sao cũng không phải là phản ứng tốt, cô ấy nói rằng...!cô ấy nói rằng..."
Âu Dực đối với cô người hầu dài dòng này đã sắp mất kiên nhẫn: "Mẹ nó, sao tôi không biết trong nhà lại nuôi một người giúp việc lằng nhằng như thế này nhỉ? Cô nói thẳng ra đi."
"Nguyên văn câu nói của cô ấy là: Tôi và Âu Dực không còn là vợ chồng, nên bây giờ tôi không phải là thiếu phu nhân của mấy người."
"Sau đó cô ấy còn nhắc nhở tôi không được gọi cô ấy là thiếu phu nhân nữa."
Âu Dực trầm mặc, cũng không còn vẻ mất kiên nhẫn như vừa rồi, ngược lại im lặng rũ mắt, anh nói với giọng rất nhỏ, không biết là nói cho ai nghe.
"Tôi hiểu rồi...!Tôi sẽ cố gắng để cô ấy thừa nhận ba chữ thiếu phu nhân này."
Người hầu nhìn cậu chủ đau khổ, cũng không cảm thấy thương xót, ngược lại có chút hả hê.
Năm xưa cậu chủ vì Lạc Mạn mà lạnh lùng với thiếu phu nhân, bây giờ mới nhận ra thì cũng quá muộn màng rồi.
Tuy rất muốn cười nhưng người hầu không dám.
Đùa gì chứ? Cô ta còn muốn tiếp tục làm công việc này.
Nhìn Âu Dực cô độc bước lên cầu thang, người hầu che miệng, chờ anh đi hẳn rồi mới dám cười.
...
Bên kia, Lạc Yên vừa được tài xế đưa về trước cổng nhà, cô bước xuống xe, vừa định đỡ Lạc Nhất Tiêu xuống thì vô tình quay đầu nhìn lại, phát hiện cổng nhà bị mở toang.
Khu nhà cô ở không phải là khu cao cấp, hệ thống an ninh tuy không phải rất tốt nhưng muốn bẻ khoá cổng đâu phải là chuyện dễ dàng? Thế nhưng khoá cổng lại bị phá, cánh cổng mở toang ra, chậu hoa mà cô thích nhất cũng bị đạp đổ.
Mi mắt Lạc Yên giật giật, trong lòng cảm thấy có chuyện chẳng lành.
Lạc Yên cúi người vào trong xe, hôn nhẹ lên má Lạc Nhất Tiêu: "Nhất Tiêu, con ngồi đây với chú tài xế, đừng đi đâu cả, cũng đừng xuống khỏi xe khi mẹ chưa cho phép, chờ mẹ kiểm tra xong sẽ ra đón con vào nhà nhé?"
Lạc Nhất Tiêu nhìn căn nhà bị phá, cậu biết đã xảy ra chuyện gì đó.
Cậu lo lắng ngẩng đầu nhìn Lạc Yên: "Nhưng...!Lỡ như bên trong có nguy hiểm..."
Lạc Yên xoa đầu trấn an cậu nhóc: "Đừng nghĩ nhiều, sẽ không đâu."
Lạc Nhất Tiêu vẫn quả quyết lắc đầu: "Không được! Mẹ không được vào trong đó! Mẹ làm sao biết bên trong có những ai? Lỡ như mẹ gặp chuyện thì sao?"
Gặp chuyện nguy hiểm...!đương nhiên cô biết có khả năng này, nhưng cô vẫn nên đi vào trong nhà.
Vẻ mặt Lạc Yên trầm xuống, ánh mắt trở nên nghiêm túc: "Nhất Tiêu, ngồi yên ở đó, con nên nghe lời mẹ, mẹ vào nhà một chút rồi ra ngay."
"Chú Chu, chú giúp cháu trông coi thằng bé được không ạ? Cháu vào bên trong một lát rồi ra ngay."
Chú Chu tài xế gật đầu.
Lạc Yên quay người bước đi, Lạc Nhất Tiêu biết mẹ mình một khi đã đưa ra quyết định thì rất khó ngăn cản, cậu cũng không cố chấp nữa, nhưng cậu phải tìm cách để cứu mẹ khi mẹ thật sự gặp chuyện.
Nhìn thân thể nhỏ bé còn chưa trưởng thành của mình, Lạc Nhất Tiêu mím môi, cậu ước cậu lớn thật nhanh để bảo vệ mẹ, chứ không phải là muốn nhưng không có cách nào như hiện tại.
Lạc Nhất Tiêu cúi thấp đầu, cân nhắc một lúc, cậu nói với chú Chu: "Ông ơi, con có thể mượn điện thoại chơi trò chơi điện tử không ạ?"
Tài xế nhà Âu Dực rất thích trẻ con, Lạc Nhất Tiêu lại rất lễ phép, ông không chút do dự mà đồng ý ngay.
Dù sao thì thiếu phu nhân chỉ nhờ ông trông coi thằng bé, cũng không cấm thằng