Âu Dực vì muốn ngủ với cô, thật sự là không từ thủ đoạn, đến cả mặt mũi cũng ném đi, vô sỉ đến cực điểm.
Cuối cùng vì Lạc Yên kiên quyết, nói cô có thể ngủ ở phòng khách, Âu Dực không còn cách nào khác, chỉ có thể sắp xếp cho cô một phòng sát ngay bên cạnh.
Vốn dĩ Lạc Yên định cứ như vậy mà đi ngủ, không ngờ vừa bước vào phòng mới chưa đến ba bước, cổ tay đã bị một lực nhẹ kéo lại.
"Tiểu Lạc, em...!định đi ngủ thật đấy à?"
"Hả?" Lạc Yên có chút ngớ ngẩn, anh có ý gì?
"Bây giờ mới giữa trưa thôi em." Âu Dực nhìn cô, kiềm chế cảm giác muốn cười.
"..."
Lạc Yên không biết tại sao bản thân có thể trở nên ngu ngốc như vậy trước mặt người đàn ông này, rõ ràng hai người đi đến trước cửa phòng ngủ, cô theo bản năng cho rằng việc tiếp theo sẽ là đi ngủ.
Ai ngờ lại xảy ra chuyện mất mặt như thế, đã vậy Âu Dực còn hùa theo cô như đúng rồi, hại cô trở thành một kẻ ngốc.
Lạc Yên thẹn quá hoá giận, hất tay người đàn ông ra: "Mặc kệ, bây giờ tôi buồn ngủ, được không?"
Ý cười trong mắt Âu Dực càng thêm đậm, anh không nhắc lại chuyện vừa rồi mà nói sang chuyện khác: "Được rồi, trên người em có vài vết xước kìa, lại đây tôi xử lý giúp em, để lâu sẽ không tốt đâu."
Nghe Âu Dực nhắc đến, Lạc Yên mới nhìn lại trên người mình, quả thật là có vài vết xước, có lẽ đã xảy ra trong lúc dây dưa với tên đại ca đầu trọc đó.
Cũng không biết gu thẩm mỹ của tên đại ca đầu trọc có vấn đề ở chỗ nào, trên người toàn đeo những món trang sức sắc nhọn, mặc dù trông chúng xấu thậm tệ nhưng lại có công dụng bảo vệ bản thân rất tốt.
Vết thương trên người Lạc Yên cũng không quá nặng, thậm chí còn không bằng Âu Dực, dù có hơi đau một chút nhưng để qua vài ngày là tự kết vảy.
Lạc Yên lắc đầu: "Không cần đâu, hiện tại tôi có việc bận."
Âu Dực thấy cô từ chối, cũng không miễn cưỡng cô, chỉ là...!anh hỏi một câu khiến Lạc Yên suýt chút nữa tức điên.
"Chẳng phải em muốn đi ngủ sao?"
"...!Âu Dực, anh còn như vậy nữa thì tôi sẽ nổi giận đấy!"
Âu Dực nở nụ cười khiêu khích, bước ra khỏi phòng trước khi Lạc Yên phát hoả.
Lạc Yên đứng trong phòng thở phì phò, cô không ngờ con người có thể thay đổi đến mức này.
Có ai đó có thể trả lại Âu Dực lạnh lùng mặt đơ trước kia cho cô được không? Sao bây giờ anh lại vô sỉ như vậy chứ.
Thật sự là tức chết cô rồi! Nếu không phải hiện tại có việc cần làm, cô nhất định sẽ không bỏ qua cho người đàn ông này.
Lạc Yên nghiến răng, phải hai phút sau mới từ từ nguôi giận.
Cô vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo tương đối lịch sự nhưng vẫn thoải mái, ngay khi cô chuẩn bị ra ngoài, Âu Dực bất thình lình xuất hiện chặn trước cửa.
"Em đi đâu?" Âu Dực rũ mắt nhìn cô khẽ hỏi, ngữ khí không được tốt lắm.
Lạc Yên hơi khó chịu với biểu cảm này của anh, chẳng lẽ cô đi đâu cũng cần phải báo cáo cho người đàn ông này sao? Cô và anh hiện tại chỉ là vợ chồng trên giấy tờ mà thôi, không lâu nữa sẽ ra toà ly hôn, đến lúc đó hai người chỉ là người xa lạ.
Mặc dù bất mãn nhưng Lạc Yên vẫn miễn cưỡng trả lời: "Tôi đến thăm Diệp Diệp, đã rất lâu rồi chưa gặp lại cô ấy."
Diệp Diệp...!Âu Dực lục tìm cái tên này trong ký ức, mãi mới nhớ ra đây là bạn của Lạc Yên.
Bỏ đi biệt tích mấy năm, bây giờ tìm gặp cũng là điều dễ hiểu.
Nghĩ đến đây, âm u trong đáy mắt Âu Dực tản ra, vừa nãy anh nghĩ đến trường hợp cô đi tìm Trần Khôn nên nhất thời mất bình tĩnh, bây giờ ý thức được thái độ của bản thân có điểm quá đáng, nét mặt anh giãn ra, nhẹ nhàng nở nụ cười.
"Đi, tôi đưa em đi."
Lạc Yên hơi do dự: "Nhưng mà..." Cô và anh đã không còn là vợ chồng, đi cùng nhau đến thăm bạn cũ chắc chắn sẽ khiến người ta hiểu nhầm.
"Em không biết lái xe, chẳng lẽ em lại định bắt taxi?" Âu Dực thấy cô định từ chối, nhanh chóng cướp lời.
"Có vấn đề gì sao?" Lạc Yên ngẩng đầu hỏi anh, cô đúng là định bắt taxi thật.
"Chất lượng xe taxi không tốt bằng xe của tôi đâu, hơn nữa tôi cũng vừa lúc tiện đường."
Lạc Yên nghĩ nghĩ một lúc, vẫn không muốn đi cùng anh lắm, nhưng cuối cùng cô vẫn không chống cự lại được ánh mắt chăm chú của anh.
Lạc Yên hơi đỏ mặt gật đầu, cô quay người bước đi, che đi vẻ xấu hổ.
Không biết có phải nhầm lẫn ở đâu không, Lạc Yên cảm thấy hôm nay Âu Dực hơi là lạ, nhưng cô không biết lạ ở chỗ nào, sau cùng chỉ có thể kết luận rằng do bản thân cô nghĩ nhiều.
Âu Dực bước đi song song với cô, trong lòng vẫn còn hưng phấn.
Xem ra khuôn mặt này của anh cũng có tác dụng không tồi, sau này sẽ phối hợp cả khổ nhục kế và mỹ nam kế, không tin cô sẽ không động lòng.
Hai người bước lên xe, Âu Dực ngồi trên ghế lái xe mới nhớ ra tay anh vừa bị thương.
Mặc dù anh cảm thấy bây giờ anh lái xe cũng không có vấn đề gì, nhưng anh vẫn muốn xoát một chút thương xót từ Lạc Yên.
Lạc Yên lúc này vừa vặn phát hiện ra vấn đề: "Âu Dực, chẳng phải tay anh bị thương sao, anh phải bảo vệ bản thân mình chứ!"
Vừa nói, cô vừa chồm người tới điều chỉnh lại vị trí băng gạc, cũng không để ý ánh mắt của người đàn ông đang ngày càng tối đi.
Cô cách anh quá gần, thật sự quá gần, gần đến mức anh có thể nhìn thấy được từng sợi lông tơ trên mặt cô, nhìn xuống một chút, cổ áo cô bị động tác chồm tới mà bị trễ xuống, lộ ra khe hở đẹp mê người.
Âu Dực cảm thấy hô hấp khó khăn, từ sau khi cô trở về, anh luôn không khống chế được bản thân mình.
Không được, phải kiềm chế, bây giờ mà làm ra việc gì càng khiến cô ấy chán ghét anh hơn.
Đến khi Lạc Yên điều chỉnh xong băng gạc, ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện vẻ mặt anh như vừa trải qua một kiếp nạn.
"...!Anh bị làm sao vậy?"
"Không có gì, đi thôi, tôi có thể lái xe được."
Lạc Yên không đồng ý:
"Không được, tôi phải thuê tài xế, tay anh không ổn như anh nghĩ đâu, tôi là bác sĩ, tôi hiểu rất rõ."
Âu Dực liếc mắt nhìn cô, bỗng nhiên ghé sát người tới, giọng nói mang