Âu Dực ngước mắt nhìn cô: "Tiểu Lạc, được không?"
Ánh mắt anh chăm chú, giọng nói trầm thấp như thể đang khẩn cầu cô đồng ý khiến Lạc Yên vô thức gật đầu, chờ đến khi cảm nhận được quần áo trên người bị lột sạch, cô mới biết bản thân vừa đồng ý điều gì.
Trời ạ! Cô thế mà lại không tỉnh táo đồng ý yêu cầu này của anh!
Lạc Yên vừa định mở miệng từ chối, Âu Dực đang cắn m.út bầu ng.ực cô như đọc được suy nghĩ của cô, ngẩng đầu trầm giọng: "Tiểu Lạc, muộn rồi em à."
Lạc Yên ngây ra, còn chưa kịp phản ứng thì hạ th.ân truyền đến cảm giác lạnh lẽo, bàn tay thô ráp của người đàn ông đang thuận lợi mò đến nơi t.ư mật.
"Không...!Không được chạm vào...!Chỗ đó..." Lạc Yên nức nở nói không thành câu.
Tay Âu Dực đi sâu vào bên trong, nhẹ nhàng khuấy đảo một vòng, Lạc Yên khóc nấc lên, cô nghiêng đầu nhìn cửa phòng còn chưa chốt lại, chỉ có thể cố gắng khống chế để bản thân không phát ra tiếng kêu quá xấu hổ.
Không giống như lần ân ái vào 5 năm trước, lần này kĩ thuật của Âu Dực rất tốt, ngón tay điêu luyện đi sâu vào bên trong cơ thể, lúc mạnh lúc nhẹ đem đến kho,ái cảm kinh người.
Dưới sự tận tình phục vụ của anh, Lạc Yên cảm thấy bản thân như đi vào vùng đất mới, cô muốn dừng chuyện này lại nhưng cơ thể lại cứ vặn vẹo, càng không muốn kết thúc, lời nói ra cũng hoàn toàn không nằm trong phạm vi khống chế của cô.
"Ưm...!Âu Dực, sâu...quá..."
Âu Dực cười khẽ một tiếng, tốc độ càng thêm nhanh nhẹn, Lạc Yên vô thức bật ra tiếng rên vũ mị.
"Reng...!reng..."
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, Lạc Yên đang bị Âu Dực dẫn dắt bỗng nhiên choàng tỉnh, đôi mắt cô mở to nhìn xuống hạ th.ân mình.
"..."
Cả hai người đều im lặng.
"Mặc kệ đi, chúng ta tiếp tục." Âu Dực là người đầu tiên lên tiếng sau tiếng chuông điện thoại xấu hổ, trong giọng nói của anh không khó để nghe ra sự bực bội.
Cũng đúng, đang lúc như thế này lại bị tiếng chuông điện thoại phá hỏng, là ai cũng không chịu được.
Lạc Yên không để ý đến lời nói của anh, trực tiếp nói: "Âu Dực, rút tay ra để em nghe điện thoại."
Âu Dực rất không hài lòng, thanh âm ủy khuất: "Em...!bây giờ đã thế này rồi, em còn muốn tôi rút ra à?"
Thái độ Lạc Yên không xoay chuyển: "Không được, sau khi về nước, rất ít người có được số điện thoại của em, hẳn là quan trọng lắm..."
Ngón tay Âu Dực lại chuyển động, giọng nói như muốn dụ dỗ: "Thật sự...!không được sao..."
Lạc Yên vốn tưởng mọi chuyện đơn giản, nào ngờ anh lại khó chơi như vậy, còn...!còn mặt dày không biết xấu hổ mà tiếp tục kíc.h thích cô.
Biết rằng cứng không được, Lạc Yên chỉ có thể mềm mỏng: "Âu Dực, anh rút tay ra đi, em nghe điện thoại xong chúng ta sẽ...!tiếp tục..." Nói xong hai chữ cuối cùng, tai Lạc Yên đỏ bừng lên, hiện tại đang là ban ngày nên Âu Dực có thể thấy rất rõ ràng.
Anh làm ra vẻ suy tư một lúc, sau đó vẻ mặt miễn cưỡng đồng ý: "Được rồi, cho em một phút."
"Anh..." Lạc Yên tức muốn nổ đom đóm mắt, một phút làm sao mà đủ? Chuông điện thoại đã tắt, người ta gọi lại lần hai rồi kia kìa!
Âu Dực nhướng mày: "Hửm? Em có ý kiến gì sao? Hay là một phút quá nhiều? Vậy thì 30 giây nhé." Trong giọng nói tràn ngập uy hiếp.
"Anh...!Đồ vô liêm sỉ! Một phút thì một phút!"
Cuối cùng, Lạc Yên chỉ có thể nén tức giận thoả hiệp, ai bảo tay của người đàn ông còn đang càn quấy bên trong cơ thể cô cơ chứ.
Âu Dực hài lòng rút tay ra, còn không quên ấn mạnh một cái khiến Lạc Yên rên khẽ.
Cô trừng mắt nhìn anh, vớ lấy chiếc điện thoại đang reo ở trên tủ đầu giường, vì đang không tiện nên cũng không nhìn số điện thoại:
"Alo, có chuyện gì vậy?"
Bên kia vang lên một giọng nữ quen thuộc: "Chị Lạc Yên, em đến nhà hàng ngày hôm đó rồi, chị đến chưa?"
Lạc Yên giật bắn mình, bây giờ cô mới nhớ ra cô có hẹn với Lâm Y Y.
Cô liếc mắt trừng Âu Dực một cái, trong lòng thầm xin lỗi vì đã để Lâm Y Y đợi lâu, một bên gấp gáp đi đến tủ quần áo chọn đồ, một bên không ngừng xin lỗi Lâm Y Y: "Y Y, em đợi chị một chút, chị sẽ đến ngay trong vòng 15 phút."
Lâm Y Y tỏ vẻ không có vấn đề gì: "Được ạ."
Lạc Yên vội vàng tắt điện thoại, mặc kệ ánh mắt bực bội của Âu Dực mà vọt thẳng vào phòng tắm.
"..." Âu Dực chẳng biết nói gì hơn, chẳng phải cô nói rằng sau cuộc điện thoại sẽ tiếp tục làm chuyện hồi nãy sao? Sao bây giờ lại xuất hiện một cuộc hẹn không biết rõ từ đâu ra thế này?
Âu Dực cảm thấy khó chịu vô cùng, đặc biệt là khi Lạc Yên mái tóc ướt nhẹp mặc bộ váy chỉnh tề đi ra, giọt nước còn đọng lại trên trán trượt dọc xuống theo chiếc mũi thon gọn, cuối cùng mất hút trong xương quai xanh mảnh mai tinh xảo.
Lạc Yên cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng rõ ràng của anh, lúc này mới nhớ ra lời hứa vừa nãy của mình, trong lòng bỗng chốc phiền muộn, trời ạ, vừa nãy cô hứa cái gì thế này...
Âu Dực chắc chắn sẽ không bỏ qua, Lạc Yên biết, nhưng bây giờ cô đã có hẹn nên cô buộc phải không giữ lời hứa rồi.
"Âu Dực, bây giờ em bận rồi, em có hẹn với người ta, chuyện đó...!chúng ta để sau có được không?"
Âu Dực rất muốn cự tuyệt, cuối cùng anh vẫn không chống lại được ánh mắt tràn ngập mong đợi của cô, chỉ có thể nhíu mày, khó chịu trả lời: "Được rồi, lần sau tôi nhất định sẽ không tha cho em!"
Có được câu đồng ý của anh, Lạc Yên thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng không quá xem trọng lời uy hiếp của anh, chờ đến một đêm trăng thanh gió mát nào đó của sau này, cô mới thật sự hối hận.
Sớm biết Âu Dực khi ăn chay quá lâu sẽ hoá thân thành tên cầm thú, còn lâu cô mới đưa ra lời hứa như thế này!
Quay trở về hiện tại, sau khi Lạc Yên sấy tóc xong thì chỉ còn lại chưa đến 5 phút, cô đang định nhờ tài xế nhà Âu Dực đưa đi nhưng chân còn chưa bước ra khỏi phòng thì Âu Dực đã kéo tay cô lại.
"Để tôi đưa em đi, tôi không yên tâm về em." Anh nói.
Anh nhất định phải cùng cô đi xem xem kẻ nào to gan đến mức phá hỏng chuyện tốt của hai người.
"Nhưng..." Lạc Yên do dự, anh là chủ tịch tập đoàn Âu thị, công việc hẳn là cao như núi, đưa cô đi đi lại lại thật sự không ảnh hưởng gì sao?
Như hiểu được nỗi băn khoăn trong lòng cô, Âu Dực cười khẽ: "Dạo gần đây không có Mạc Khắc gây rắc rối, công việc của tôi nhàn hạ hơn nhiều." Anh cũng không nói cho cô biết là anh đang lên lế