Bên trong biển lửa.
Lạc Yên nép mình vào bức tường, nhìn đám cháy đang dần đến gần, cô muốn nhấc đôi chân chạy ra khỏi nơi nóng như thiêu như đốt này, nhưng chân tay lại mềm nhũn, muốn cử động cũng khó khăn.
Lạc Yên muốn giãy dụa, nhưng cô lại bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngọn lửa ngày càng phóng đại trong mắt mình, trong đôi mắt xinh đẹp lập loè ánh đỏ kia là nỗi tuyệt vọng vô bờ.
Cô còn Nhất Tiêu, còn Âu Dực, còn cả Diệp Diệp.
Nhất Tiêu của cô chỉ mới 5 tuổi, làm sao có thể chịu đựng nổi khi biết cô bị lửa bao vây nuốt chửng chứ? Rồi sao này ai sẽ chăm sóc thằng bé đây? Liệu thằng bé có chịu nổi không?
Còn cả Âu Dực...!Cô yêu anh như vậy, chờ đợi anh suốt bao nhiêu năm, vượt qua bao nhiêu sóng gió ngăn cách hai người để được tốt đẹp như bây giờ, vậy mà hai người còn chưa kịp tổ chức một hôn lễ trọn vẹn nhất thì cô đã gặp tình cảnh bây giờ.
Trong lúc nước sôi lửa bỏng, vô số suy nghĩ lướt ngang qua đầu Lạc Yên, giọt nước mắt lăn qua gò má, giây phút này, cô thật sự rất muốn được sống, nhưng cô lại không còn cách nào, những người ngoài kia không ai cứu cô, cô lại không thể tự cứu lấy bản thân mình.
Đám cháy ngày càng tiến đến gần, người Lạc Yên càng lúc càng nóng, càng lúc càng hít thở không thông, cuối cùng cô vẫn không cầm cự được, trước mắt mơ hồ không rõ, khi cánh cửa trên tầng hai rơi xuống cũng là khi cơ thể cô chậm rãi đổ rạp.
Lạc Yên cứ ngỡ bản thân không qua được kiếp nạn này, thế nhưng trước và khi hoàn toàn mất đi ý thức, cô loáng thoáng nhìn thấy một bóng người cao lớn quen thuộc xông vào.
Cơ thể bỗng nhiên nhẹ bẫng, Lạc Yên cảm giác bản thân được một người đàn ông nhấc bổng lên, trong cơn mơ màng, cô nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú mà cô đã mong đợi bấy lâu, mồ hôi anh ướt đẫm thái dương, mặc kệ mảnh vỡ thủy tinh của cửa kính cứa vào bả vai, mặc kệ máu chảy thành dòng, cao lớn mạnh mẽ bế cô chạy như bay ra ngoài.
Là mơ...!Hay là thực? Lạc Yên không biết, nhưng trước khi chết mà gặp được anh, cô cũng mãn nguyện rồi.
Hy vọng anh sẽ chăm sóc Nhất Tiêu thật tốt, có anh ở bên cạnh, mong rằng Nhất Tiêu sẽ không quá sốc, mong rằng thằng bé sớm quên đi cô để sống cuộc sống của mình.
...
Bệnh viện.
Lạc Yên tỉnh dậy trong cơn đau nhức, việc đầu tiên mà cô làm sau khi tỉnh lại là đưa mắt quan sát không gian xung quanh.
Mùi thuốc sát trùng quen thuộc cùng bốn bức tường màu xám nhạt mát lạnh...!có vẻ như cô đang ở bệnh viện.
Tại sao lại ở bệnh viện...? Đầu óc Lạc Yên trống rỗng, phải mất hơn mười lăm phút sau cô mới nhớ được những chuyện xảy ra trước khi cô mất đi ý thức.
Hoá ra cô đã gặp hoả hoạn...
"Bác sĩ! Bạn tôi tỉnh rồi!"
Giọng nói quen thuộc vang lên, ngay sau đó, một thân hình nhỏ bé từ bên ngoài cửa xông vào, cùng với đó là vẻ mặt gấp gáp.
"Diệp Diệp, là cậu sao? Mình...!Chưa chết ư?" Lạc Yên đưa mắt nhìn về phía cửa, ngơ ngác hỏi.
"Cậu nói bậy cái gì đó!" Diệp Diệp một bên trừng mắt mắng cô, một bên vẫy tay gọi bác sĩ ở ngoài hành lang.
Lạc Yên lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo, cô không màng cảm giác đau nhức khắp cơ thể, lập tức ngồi bật dậy hỏi: "Đúng rồi! Âu Dực đâu? Anh ấy sao rồi?"
Diệp Diệp nhìn cô thở dài: "Cậu đấy, vết thương không nhẹ đâu, còn thời gian quan tâm người khác sao? Lo cho bản thân mình trước đi."
Lạc Yên lắc đầu cố gắng giải thích: "Không phải, anh ấy đã xông vào biển lửa cứu mình, lúc đó cửa kính rơi xuống, là anh ấy đã che chắn cho mình, chắc anh ấy bị thương nặng lắm!"
Diệp Diệp đi đến bên giường đỡ Lạc Yên, khẽ nói: "Mình biết, cũng may là anh ta còn có chút lương tâm, cậu nghĩ ngơi trước đi, anh ta ở ngay phòng bên cạnh, ngày mai sang xem tình hình cũng chưa muộn."
Lạc Yên thấy Diệp Diệp như vậy liền biết cô ấy sẽ không để cô đi tìm Âu Dực, nhưng cô đang rất lo lắng cho anh, không nhìn thấy anh, cô thật sự không chịu nổi.
Cuối cùng, Lạc Yên chỉ có thể lừa bạn mình:
"Được rồi, nghe cậu vậy, tớ hơi đói bụng, cậu đi mua cháo giúp tớ được không?"
Diệp Diệp không nghĩ nhiều, nghe thấy cô đói liền gật đầu, sau đó nhanh chân chạy đi.
Bác sĩ ở lại kiểm tra cho Lạc Yên một lúc rồi rời phòng, Lạc Yên tính toán thời gian, ngay sau đó lập tức đứng dậy, bước chân khập khiễng đi sang phòng bên cạnh.
Đẩy cửa phòng, Lạc Yên nhìn thấy Âu Dực để trần nửa thân trên, bả vai quấn một lớp băng gạc dày, sắc mặt lạnh lẽo đang nghe điện thoại.
"Cậu nói rằng hung thủ gây ra vụ hoả hoạn là Lâm Y Y, đồng loã của cô ta còn có Lạc Mạn?" Lạc Yên nghe thấy Âu Dực nhắc đến cái tên quen thuộc.
Không biết đầu dây bên kia nói gì, ánh mắt Âu Dực càng thêm lạnh lùng.
Anh nói vào điện thoại:
"Cung cấp bằng chứng cho cảnh sát, nhất định phải tống hai người bọn họ vào tù."
Sau đó, anh cúp điện thoại.
"Chuyện gì vậy?" Lạc Yên chờ anh kết thúc cuộc trò chuyện thì lên tiếng.
Âu Dực đưa mắt nhìn sang, nhìn thấy cô, anh nở nụ cười: "Không có gì đâu, xử lý vài kẻ không biết lượng sức mình thôi, đúng rồi, vết thương của em nặng lắm không?
Lạc Yên bước đến bên giường bệnh, cô không trả lời câu hỏi của anh, ngược lại chăm chú nhìn anh, trịnh trọng nói: "Âu Dực, cảm ơn anh lúc đó đã cứu em."
Âu Dực hơi sửng sốt, bên tai thoáng đỏ bừng, làm như không có chuyện gì phất phất tay nói: "Không cần đâu, tôi yêu em mà."
Lạc Yên nói một lần nữa: "Cảm ơn anh, Âu Dực!"
Âu Dực không trả lời, trực tiếp vươn cánh tay không bị thương ra ôm cô vào lòng.
"Không được ôm, động đến vết thương của anh!" Lạc Yên lo lắng nói.
"Sức khoẻ của anh rất tốt, da