*Editor: Trôi
*Beta: Thuyên
_______________________________________
"Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ [ khiến Thẩm Vân Phong cảm nhận sự đau đớn tột cùng ].
Lần này hoàn thành nhiệm vụ với độ hoàn hảo 100%, thưởng 20 điểm HP ( ngày), 1 bao lì xì cụ thể."
- - "Các bao lì xì có thể chọn gồm [ bao lì xì trí tuệ ], [ bao lì xì sắc đẹp ], [ bao lì xì hầu hạ ].
Cô muốn chọn cái nào?"
Mặc dù Lâm Dĩ Mạt rất ngạc nhiên khi chỉ được thưởng 20 điểm HP, nhưng may là lại thêm 1 bao lì xì đặc biệt.
Có vẻ sau khi chọn [ bao lì xì võ lực ], nó sẽ không xuất hiện nữa.
Năng lực điều khiển vật thể mà cô đang sử dụng có kỳ hạn 1 tháng, trong đầu Lâm Dĩ Mạt xuất hiện một cột thời gian đếm ngược trôi lơ lửng.
Lần này cô chọn [ bao lì xì trí tuệ ].
( Chỉ số IQ +10).
Lâm Dĩ Mạt ngồi trên xe buýt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe.
Ờm...!cô không cảm thấy bản thân thông minh lên chút nào.
(=_=)
Lâm Dĩ Mạt xuống xe giữa quãng đường, đi bộ dọc theo con phố, quan sát xung quanh xem có cửa hàng nào dán giấy cần tuyển nhân viên không.
Chỉ cần nhìn thấy, cô sẽ đi đến hỏi một chút, khi người ta hỏi tuổi tác, Lâm Dĩ Mạt khai gian lên 18, nhưng đã tìm liên tục 2 ngày rồi mà vẫn chưa có việc.
Lúc ra ngoài lại đụng phải chủ nhà, ông thấy cô cầm tờ đơn tuyển dụng liền hỏi: "Cháu gái nhỏ muốn tìm việc làm hả?"
Lâm Dĩ Mạt thành thật gật đầu: "Cháu định kiếm việc làm thêm trong lúc nghỉ hè."
"Muốn làm công việc gì?"
"Cái gì cháu cũng có thể làm."
Ông Trần vui vẻ, nhìn người trước mặt một lúc: "Chờ ông chút."
Ông đi vào phòng, Lâm Dĩ Mạt đứng ở cửa, lễ phép không nhìn ngó lung tung.
Một lát sau, ông Trần cầm một quyển sổ nhỏ ra ngoài.
"Ông có việc vặt cần cháu giúp đây.
Nhờ cháu đi thu hết tiền thuê tháng này của nhà trọ Thiên Thắng hộ ông, trong sổ có ghi tên những người cần nộp tiền.
Thu xong cho cháu 1000 tệ làm tiền công, cháu thấy sao?"
Lâm Dĩ Mạt: "!"
Cô sững sờ tại chỗ.
Nhờ mình thu tiền thuê nhà á???
Không sợ mình cầm tiền bỏ chạy sao?!
"Tiền thuê nhà không đắt, mỗi tháng cũng không lấy được bao nhiêu." Ông Trần như thể đọc được nội tâm của Lâm Dĩ Mạt, cười ha hả nói: "Chỗ đó quá xa, ông cứ ngồi xe ô tô là say xe nhức đầu, lần nào cũng nhờ người khác đi thu hộ.
Già rồi, chân cũng không được tốt lắm."
Ý là...!số tiền thu được không đủ để làm người khác nổi lòng tham, cầm tiền chạy trốn á?
Ông lão này sao lại ngây thơ vậy chứ, làm gì có ai không thích tiền?
"...!Tiền có thể chuyển khoản qua mạng mà ông."
Ông Trần xua xua tay: "Cái loại đấy ông dùng không quen."
Thôi được rồi, người cao tuổi thật sự khá lạnh nhạt với các sản phẩm điện tử như điện thoại.
"Vậy được rồi, cháu chắc chắn sẽ mang tiền về cho ông." Lâm Dĩ Mạt cầm lấy quyển sổ nhỏ với một con dấu có gắn dây đeo được vào cổ, bên trên có khắc hai chữ "Thiên Thắng", nói là người thuê thấy sẽ biết là người tới thu tiền thuê nhà.
Thế này cũng quá tùy hứng rồi.
Nếu những người khác nhặt được con dấu, giả danh chủ nhà để thu tiền thuê thì làm sao?
Lâm Dĩ Mạt không hiểu, cũng không muốn nghĩ nữa.
Việc nhẹ lương cao, tiền trao cháo múc, tội gì không làm.
Tận 1000 tệ cơ mà.
Cô lập tức tra đường đi đến nhà trọ Thiên Thắng.
"..."
Xa đến vậy sao?
Chỗ đó nằm ngoài thành phố, ở tận ngoại ô.
Sau khi lên xe buýt, Lâm Dĩ Mạt mở quyển sổ nhỏ ra nhìn, nhìn xong mới hiểu tại sao ông Trần lại yên tâm để người khác thu tiền hộ.
Vì trong quyển sổ chỉ ghi tên 5 người.
( ==)
Con số đi kèm phía sau tên mỗi người nhiều nhất cũng chỉ trên 2000 tệ một vài trăm.
Lâm Dĩ Mạt tính một chút, tất cả số tiền thuê cộng lại mới được 6000 tệ.
Vậy mà ông Trần định đưa 1000 tệ cho cô làm tiền lương.
Lâm - chiếm món hời lớn - Dĩ Mạt: "..."
Cô thật sự nghi ngờ rằng tiền với nhà của ông ấy chuyên dùng để làm từ thiện.
3 tiếng sau, Lâm Dĩ Mạt đi đến nhà trọ Thiên Thắng.
Chủ yếu là có quá ít chuyến xe buýt đi từ các khu đô thị tới đây, cô xuống xe ở bến cuối cùng, dựa theo sự hướng dẫn của bản đồ, đi bộ hơn 20 phút mới đến.
Lâm Dĩ Mạt lau mồ hôi, đứng ở bên ngoài hàng rào nhìn vào trong.
Nhà trọ không lớn, chỉ có 3 tầng, trông khá cổ kính, cây thường xuân tươi tốt đến mức dây leo gần như bao phủ hết căn nhà, khiến nơi này toát lên vẻ thôn quê gần gũi dễ chịu.
Có lẽ là do nơi này nhiều cây cối nên chỉ cần đứng ở ngoài hàng rào thôi cô cũng đã thấy mát mẻ rồi.
Xung quanh yên lặng.
Lâm Dĩ Mạt nhìn một lúc cũng không thấy ai đi ra, cô do dự vài giây rồi đẩy cửa hàng rào gỗ đi vào.
Trong sân có một cây ngân hạnh ( bạch quả) thẳng tắp, cành lá sum xuê, nhìn độ dày của thân cây thì chắc rằng nó không còn non nớt gì nữa rồi.
Dưới gốc cây có một bộ bàn ghế bằng đá.
Ấy chờ chút, hình như có người đang ngồi trên ghế!
Suy nghĩ của Lâm Dĩ Mạt bỗng có chút rối loạn, rõ ràng lúc đầu nhìn chẳng thấy ai, sao bây giờ lại có người ngồi đó?
Là do mình hoa mắt sao?
Chẳng lẽ là người thuê nhà?
Nghĩ như vậy, Lâm Dĩ Mạt đi qua: "Chào anh, em tới đây thay ông Trần Nguyên Chính thu tiền thuê..."
Cô còn chưa nói hết lời, thanh niên đang đọc sách nhẹ nhàng phát ra một tiếng đầy nghi vấn "hửm?", rời mắt khỏi quyển sách, nhìn về phía thiếu nữ đang đến gần: "Em nhìn thấy anh hả?"
Nói gì vậy? "Em nhìn thấy anh" là sao???
Mình đâu có mù, một người sống ngồi lù lù ở chỗ này sao lại không nhìn thấy được chứ?
Ánh mắt của Lâm Dĩ Mạt nhìn thẳng vào hai tròng mắt đen như mặc ngọc* của người đối diện.
*Trong tiếng Hán, "Mặc" (墨) tức là "Mực".
Ở đây ý chỉ loại ngọc Phỉ Thúy có màu đen như màu mực (Tàu).
Tuy nhiên, khi chiếu đèn xuyên qua và quan sát sẽ thấy viên ngọc có màu xanh lục.
Mí mắt người này rất cạn, tạo ra những nếp gấp nhẹ trên bầu mắt, đồng tử sâu thẳm sáng ngời.
Rất đẹp.
Đương nhiên, đối với thiếu nữ vị thành niên 15 tuổi mà nói, loại người như này chỉ cần nhìn là được rồi.
Đột nhiên cô ngộ ra một điều từ câu nói vừa nãy của đối phương...
Lâm Dĩ Mạt sởn da gà, cả người cũng thấy không khoẻ.
Đừng nói là mình đang gặp ma nha?!!!
Thanh niên nhìn qua con dấu trước người cô, dường như nhớ tới cái gì đó, nói: "Là ông Trần kêu tới thu tiền thuê nhà à, sai một bé gái như em đến, thật là không yêu trẻ chút nào."
Lâm Dĩ Mạt bình tĩnh liếc mắt nhìn mặt đất, dưới chân tên này có bóng.
Là người thật.
Cô im lặng.
Lâm Dĩ Mạt cảm thấy bây giờ không nói gì là tốt nhất.
"Hứa Tri Ngô, cậu đâu rồi!" Lúc này, một giọng nói sang sảng bỗng nhiên vang lên, Lâm Dĩ Mạt nhìn thấy một ông lão tầm tuổi ông Trần, ông ấy chạy thẳng tới chỗ thanh niên: "Đến đây đến đây, tôi vừa nghĩ ra một chiêu mới, cậu ra đấu với tôi một trận đi."
"Ông Lý." Hứa Tri Ngô nâng ngón tay thon dài lên chỉ Lâm Dĩ Mạt - "Ở đây còn có một cô bé đấy."
Ông lão dừng động tác lại, đến giờ mới phát hiện chỗ này xuất hiện thêm một thiếu nữ, tầm mắt nhìn đến con dấu trước người cô thì vẻ mặt suy sụp, đã biết mà còn cố hỏi: "Tới thu tiền thuê nhà sao?!"
Nhìn biểu cảm của đối phương, Lâm Dĩ Mạt lập tức hiểu ra - người tên "Lý Sơn Hà" nợ 2212 tệ tiền thuê trong quyển sổ nhỏ chắc là ông lão này.
Cái tên Hứa Tri Ngô kia lại không có trong cuốn sổ.
"Vâng." Cô gật đầu: "Cháu đến thu tiền hộ ông Trần."
"Cháu là cháu gái của ổng à?"
"Không không không!" Lâm Dĩ Mạt nhanh chóng lắc đầu: "Cháu cũng thuê nhà của ông ấy."
Sau đó, cô phát hiện vẻ mặt của ông lão Lý Sơn Hà và thanh niên đẹp trai Hứa Tri Ngô đều có chút vi diệu.
Lâm Dĩ Mạt: "..."
Hứa Tri Ngô mỉm cười, hỏi: "Cần thu của những người nào vậy?"
Lâm Dĩ Mạt suy nghĩ một chút, mở quyển sổ nhỏ ra cho anh nhìn.
"Ông Lý, nhanh mang tiền ra trả đi, tiện thể thông báo cho 4 người kia luôn." Hứa Tri Ngô nói: "Đừng để bạn nhỏ chờ lâu."
Ông Lý hừ một tiếng.
Trần Chính Nguyên lão bất tử kia mẹ nó thật quá âm hiểm, lại sai một đứa nhỏ tới đây, một đám người già như bọn họ sao có thể không biết xấu hổ mà bắt nạt một bé gái chứ?
Đúng là không cần mặt mũi.
Ông cúi đầu đi vào nhà trọ.
Vài giây sau, Lâm Dĩ Mạt liền nghe thấy mấy tiếng gào rú phát ra từ trong nhà trọ: "Cái gì?! Không phải tôi mới đưa rồi sao!!! Ông đây đã nghèo đến mức