Ba Ba Ở Những Giai Đoạn Khác Nhau Đã Trở về

Các ba ba thật trâu bò!


trước sau

Hai người Lâm Tự Thu vốn tưởng rằng con gái mình sẽ rất vui khi nhìn thấy số tiền này, nhưng lại phát hiện trên mặt Mạt Mạt không có chút vui mừng nào, trái lại còn nghiêm túc như thể đối mặt với kẻ thù. Cả hai đều bối rối, hai tay Lâm 3 tuổi buông lơi, vẻ mặt mờ mịt mà dè dặt hỏi: “Mạt Mạt, ba bỉ kiếm được tiền tiền nè, con không vui hỏ? “

Gân xanh trên trán Lâm Dĩ Mạt giật giật, cô lạnh lùng hỏi: “Số tiền này ở đâu ra?!”

Lâm Dĩ Mạt không thể phủ nhận rằng mình đã rất xúc động khi nhìn thấy đống tiền mặt này, nhiều thêm một người cha, một đồng tiền hận không thể chia ra làm đôi để tiêu.

Đối với cô, mức lương 150 tệ/ngày của công việc ở quán nét là cực kì ưu đãi, những chỗ khác còn lâu mới được mức giá như vậy. Thế nên, dù phải ngày ngày thức đêm, tổn hại đến sức khỏe, Lâm Dĩ Mạt vẫn kiên trì làm.

Nhưng nếu như đống tiền này lai lịch không rõ thì có động lòng đến mức nào cô cũng không thể dùng!

Quá phỏng tay.

Lâm Dĩ Mạt đếm sơ qua, nếu 1 chồng là 10 ngàn, vậy một đống kia chắc khoảng 30 vạn.

Lâm 3 tuổi chưa từng thấy Mạt Mạt nghiêm túc như này bao giờ, sợ đến mức không dám lên tiếng. Lâm 13 cũng kịp phản ứng lại: “Mạt Mạt, con cho rằng số tiền này là cướp được đúng không?”

Chẳng lẽ không phải à?

“Con cứ yên tâm đi!” Nếu cậu mà có cái đuôi á, có khi nó đã vểnh lên tận trời rồi: “Chúng ta không làm chuyện xấu, tiền này chắc chắn không có vấn đề.”

Lâm 13 khẳng định, Lâm Dĩ Mạt nửa tin nửa ngờ: “Vậy nó từ đâu mà ra?”

Hai ông bố trẻ nhìn nhau, Lâm 13 đảo mắt, cười hề hề: “Đừng quan tâm chuyện đó, con cứ lấy tiền mà xài đi.”

Giọng nói cậu nhỏ dần dưới ánh mắt đầy uy nghiêm của Mạt Mạt.

Lâm 13 nháy mắt ra hiệu với người bên cạnh.

Lâm 3 tuổi lập tức hiểu ra, chạy tới ôm chân Lâm Dĩ Mạt, cô túm cổ áo bé, lãnh khốc nói: “Làm nũng cũng vô ích.”

Họ càng ấp úng thì Lâm Dĩ Mạt càng hoài nghi.

Thấy không thể lừa dối cho qua chuyện, Lâm 13 đành phải nhỏ giọng nói một câu.

“Cái gì cơ?” Lâm Dĩ Mạt không nghe rõ.

Lâm 3 tuổi buông tay ra, lớn tiếng nói: “Bọn ba đã cướp của Sở Liên, cái người phụ nữ hư hỏng kia!”

Lâm Dĩ Mạt:???

“… Ai?” Cô nghi ngờ tai mình có vấn đề.

Lâm 13 không rõ phản ứng này của con gái là vui hay không vui, cậu gãi gãi đầu, quyết định khai đúng sự thật: “Chính là bà vợ hư hỏng đuổi con ra khỏi nhà á.”

Lâm 3 tuổi nói với giọng to hơn: “Đúng! Bà vợ vừa già vừa hư hư hư!”

Lâm Dĩ Mạt bị câu “vợ hư” của họ chọc cười, cô chưa từng nghĩ tới, tiền là cướp từ tay Sở Liên.

Tình huống đột nhiên đảo ngược, khiến Lâm Dĩ Mạt có loại cảm giác dở khóc dở cười.

“Mạt Mạt cười rồi, Mạt Mạt không có tức giận.” Lâm 3 tuổi thấy cô cười thì lập tức nhếch môi, giọng nói hào hứng của bé vang khắp nhà: “Lâm 13 nói, bà vợ hư kia là mẹ của Mạt Mạt. Mặc dù bả rất xấu, nhưng cướp tiền bả thì có lẽ con sẽ không vui, nên mới không nói cho Mạt Mạt biết.”

Lâm 3 tuổi và Lâm 13 khác nhau, tuy IQ khá cao nhưng với số tuổi kia, rất nhiều chuyện còn chưa hiểu được. Điều sâu sắc nhất trong trí nhớ của bé chỉ có một: Bé là ba ba của Mạt Mạt, phải bảo vệ Mạt Mạt, phải đối xử tốt với Mạt Mạt.

Ví dụ, Lâm 3 tuổi biết mình là ba của Mạt Mạt, Sở Liên là mẹ của Mạt Mạt, nhưng bé sẽ không liên hệ mình với Sở Liên.

Nhưng Lâm 13 thì khác, cho dù là người bình thường, một thiếu niên hơn 10 tuổi sẽ hiểu những chuyện nên hiểu.

Khi Lâm 3 tuổi nói với cậu rằng hàng xóm Tiểu Hứa biết ai là người bắt nạt Mạt Mạt, Lâm 13 đã tìm cơ hội gặp Hứa Tri Ngô và lịch sự bày tỏ bản thân muốn biết quá khứ của con gái.

Hứa Tri Ngô chưa nói cho hay không cho, chẳng qua là hỏi một cách đầy hứng thú: “Biết ai bắt nạt Tiểu Dĩ Mạt rồi thì anh muốn làm gì?”

Lâm 13 hất cằm lên, bộc lộ rõ sự bướng bỉnh của thiếu niên: “Đương nhiên là báo thù cho Mạt Mạt.”

Hứa Tri Ngô cười.

Lâm 13 bị nụ cười này đâm một cái, luôn cảm thấy tên tiểu bạch kiểm này không có ý tốt, may là cậu còn biết mình đang nhờ vả người ta, không thể nổi cáu, mất hứng mà nói: “Tôi nói được thì làm được.”

Đó là con gái của tôi, tôi muốn báo thù cho nó, bắt nạt lại đám người ăn hiếp nó, ông cười cái gì mà cười.

“Anh Lâm, đầu tiên, tôi không thể không nhắc nhở anh một câu, bây giờ anh đang ở tuổi vị thành niên, lại còn không có hộ khẩu, hơn nữa có tiền án trốn khỏi đồn cảnh sát. Thế nên, tất cả hành vi không lý trí của anh đều có thể ảnh hưởng đến Dĩ Mạt.”

Dù Lâm 13 không phục nhưng cũng chẳng phải người ngu, câu này vẫn nghe lọt được.

“Đương nhiên, anh vốn là cha của Dĩ Mạt, con gái bị người khác bắt nạt, anh trả thù lại là chuyện bình thường.” Hứa Tri Ngô thay đổi giọng điệu, cười tao nhã lịch sự, lấy ra một tập tài liệu đưa cho Lâm 13: “Anh muốn làm như thế nào, tôi cũng không hỏi quá nhiều.”

Thông qua tài liệu, lúc này Lâm 13 mới biết, thì ra “mình” đã mất tích vào lúc Mạt Mạt 5 tuổi, sau đó Mạt Mạt bị Sở Liên đưa về Thẩm gia, trong tài liệu có thông tin cơ bản của các thành viên trong nhà họ Thẩm, không nói rõ họ đối xử với Mạt Mạt thế nào, chỉ có một câu: Lâm Dĩ Mạt không được người Thẩm gia yêu thích.

Kết hợp với những lời cậu nghe thấy ở đồn cảnh sát, Lâm 13 đâu còn nghi ngờ gì nữa.

Mạt Mạt nhà cậu không phải là không được thích, rõ ràng là lớn lên trong cảnh bị bắt nạt. Dùng đầu ngón chân cũng đoán được, một người mẹ còn có thể đuổi con gái ruột ra khỏi nhà, mong chờ gì vào việc mấy người không có máu mủ ở Thẩm gia đối xử tử tế với Mạt Mạt chứ?

Lâm 13 ghim thông tin của mấy người đó vào đầu, thành thành thật thật nói cảm ơn Hứa Tri Ngô, khiến anh rất là kinh ngạc. Dù sao cả người Lâm 13 từ trên xuống dưới ( ngay cả vẻ mặt) đều toát ra khí chất “du côn”, lúc gặp anh chỉ thiếu nước trợn trắng mắt lên lật trời, không ngờ nhìn tài liệu xong còn khá bình tĩnh.

Khi về nhà, Lâm 13 liền kể cho Lâm 3 tuổi nghe.

Hai gã thợ giày bằng nửa Gia Cát Lượng* mà.

*Câu gốc là “tam cá xú bì tượng, đính cá chư Cát Lượng” – ba gã thợ giày hơn một Gia Cát Lượng. Thực tế, “bì tượng” gần âm với “tì tướng” ( nghĩa là phó tướng), ý chỉ trí tuệ của 3 phó tướng hợp lại có thể hơn cả một Gia Cát Lượng. Tuy nhiên truyền lâu dài thì “tì tướng” bị biến thành “bì tượng”. Tác giả chỉ biến tấu câu tục ngữ trên cho hợp với tình huống truyện thôi:v

Lâm 3 tuổi nghe không hiểu mấy thứ khác, chỉ hiểu một điều: Chính người phụ nữ xấu xa Sở Liên đã bắt nạt Mạt Mạt, còn có mấy người Thẩm gia nữa.

Cả hai cùng nhau thảo luận, cuối cùng quyết định đi tìm Sở Liên.

Bả xấu nhất.

Hai Lâm Tự Thu bắt đầu lên kế hoạch.

Lâm 3 tuổi nhiệt tình đưa ra ý
kiến: “Đánh người phụ nữ xấu xa đó một trận đi!”

Lâm 13 khinh thường: “Đó là cách làm hạ đẳng nhất. Tao đã nói rồi, không thể để người khác biết là chúng ta làm, không thể khiến Mạt Mạt gặp rắc rối. Chúng ta phải đi dạy dỗ bà vợ hư kia dưới tiền đề như vậy.”

Tất cả những gì Lâm 3 tuổi có thể nghĩ đến là đánh Sở Liên để báo thù cho Mạt Mạt. Sau khi bị Lâm 13 phủ định, trong đầu bé loé lên một ý nghĩ: “Hay là chúng ta giả ma dọa bả?”

“Có một người phụ nữ xấu xa trong phim hoạt hình á, bị ma doạ sợ phát khóc.”

Lời nói của Lâm 3 tuổi đã truyền cảm hứng cho Lâm 13, cậu phải nghĩ ra 1 cách vừa có thể khiến Sở Liên bị trả thù, vừa không liên lụy đến bản thân, không gây rắc rối cho Mạt Mạt, lại còn có lợi cho phe mình.

Trước đó phải biết Sở Liên ở đâu đã, đến gần bà ta mới thực hiện kế hoạch được.

Lần này, sức lực vô tận và tốc độ bất thường của Lâm 13 đã có tác dụng. Thậm chí lúc cậu chạy hết sức, tốc độ kia có thể vượt qua cả ô tô, mấy chuyện như vượt tường càng không cần phải nói. Lâm 13 lấy được địa chỉ của Thẩm gia từ Hứa Tri Ngô, dành mấy ngày chạy đến đó để tìm hiểu tình hình, sau đó chờ đợi thời cơ.

Cuối cùng, cậu cũng thấy Sở Liên.

Thật xấu xí.

Tương lai sao mình có thể nhìn trúng người này nhỉ?

Sau đó lại rất tiêu chuẩn kép mà nghĩ: Nhờ cô ta mà mìnhmới có Mạt Mạt.

Vốn dĩ Lâm 13 định tìm cơ hội lén đánh ngất Sở Liên, kéo bà ta đến nơi vắng vẻ trói lại, sau đó bịt mặt, học theo Thẩm Giai Giai, lột quần áo của Sở Liên rồi quay video, bắt bà ta đưa tiền.

Chỉ cần chạy thật nhanh, né hết camera theo dõi, sẽ không ai hoài nghi cậu, càng không liên lụy đến Mạt Mạt.

Kế hoạch hoàn hảo.

Lâm 13 xoa tay hằm hè chuẩn bị hành động, cậu lặng lẽ đi theo Sở Liên, thấy bà ta một mình đến ngân hàng lấy tiền, bỏ vào một cái túi, sau đó bắt xe đi đến nơi nào đó.

Đây không phải là trời cũng giúp mình sao?!

Lâm 13 chẳng quan tâm Sở Liên lấy tiền đi gặp ai, dù sao cậu chỉ cần bám theo, sau đó đập ngất bà ta. Đánh một cái chưa hết giận, lại sợ đánh nhiều quá đập chết người, Lâm 13 cố niệm Mạt Mạt trong đầu, cuối cùng không đánh tiếp.

Cậu cầm tiền vui vẻ hứng khởi trở về nhà.

Lâm 3 tuổi mở cửa, bé suýt mù khi nhìn thấy số tiền mà Lâm 13 đổ lên bàn trà.

Cậu đã đếm hết rồi, không nhiều không ít, 30 vạn.

Còn công của Lâm 3 tuổi á… đương nhiên là lúc Lâm 13 theo dõi Sở Liên nghiên cứu tình hình, bé ngồi ở nhà bao che nha.

Lâm Dĩ Mạt đến giờ mới nhớ tới, khi cô tan làm về nhà ngủ bù, thường xuyên chỉ thấy Lâm 3 tuổi trong nhà, hỏi thì bé nói rằng Lâm 13 đi ra ngoài mua thức ăn.

Lâm Dĩ Mạt cũng không nghĩ nhiều.

Thì ra là kế hoạch của 2 người.

Không hổ là “chính mình”, phối hợp rất ăn ý.

Sau khi công khai lai lịch của đống tiền, Lâm 13 nhìn sắc mặt của con gái, cậu thấy mình đã làm rất tốt, nhưng con gái không nói tiếng nào, khiến lòng cậu dậy sóng.

“Mạt Mạt, con không cần số tiền này hả?”

“Cần chứ, sao lại không cần.” Lâm Dĩ Mạt hồi thần, mỉm cười, đôi mắt cong lên như trăng lưỡi liềm.

Cả hai Lâm Tự Thu đều ngây người, chưa từng thấy Mạt Mạt vui vẻ như vậy.

Luật sư Trình Mộc nói với Lâm Dĩ Mạt, việc Thẩm Giai Giai thuê người đe doạ cô quay video nhạy cảm mặc dù không thành công, nhưng vị thành niên xúi giục vị thành niên phạm tội, Lâm Dĩ Mạt coi như người bị hại, Thẩm Giai Giai nên bồi thường cho cô một khoản tiền.

Nhưng Thẩm gia không cho.

Điều này nằm trong dự đoán của Lâm Dĩ Mạt.

Cô cũng có thể đoán được thái độ của bọn họ: Cái con Lâm Dĩ Mạt sao chổi gây hoạ kia hại trong nhà gà chó không yên, hại con trai bà gặp tai nạn, bây giờ còn hại cục cưng Giai Giai vào trại giáo dưỡng. Ác độc như vậy mà còn nghĩ đến chuyện moi tiền từ tay bà á, mơ đi!



Ngẫm lại, luật sư Trình Mộc đã bỏ rất nhiều công sức vì chuyện này, Lâm Dĩ Mạt không muốn làm phiền người ta nữa, không cho thì không cho, dù sao Thẩm Giai Giai cũng vào trại giáo dưỡng 3 tháng rồi, cô rất hài lòng.

Nhỏ được Thẩm gia nuông chiều mà lớn lên, từ bé đến lớn chưa phải trải qua gian khổ, công chúa nhỏ nũng nịu đi vào trại giáo dưỡng, chỉ riêng sự tra tấn về tinh thần cũng đủ khiến Thẩm Giai Giai suy sụp.

Số tiền mà nhà họ Thẩm đáng lẽ phải trả lại quay về theo cách khác, tất nhiên Lâm Dĩ Mạt sẽ mỉm cười nhận lấy.

Đối mặt với ánh mắt vừa mong đợi vừa thấp thỏm của hai ông bố trẻ, Lâm Dĩ Mạt ho nhẹ một tiếng, lấy tư cách “chủ gia đình” mà khen ngợi: “Làm không tệ.”

Lâm 3 tuổi hưng phấn nhảy bật dậy.

Trái tim treo lơ lửng của Lâm 13 rơi về chỗ cũ, cậu nói với giọng điệu đắc chí: “Mạt Mạt, ba có một thứ còn tốt hơn nữa.”

Lâm Dĩ Mạt: “?”

Lâm 13 lấy ra chiếc điện thoại mà con gái mua, ấn vào một tấm hình.

Lâm Dĩ Mạt nhìn sang.

Trong hình là một bãi rác to đùng.

Sở Liên đang nằm trong đống rác rưởi này.

Khuôn mặt Lâm 13 cực kì đắc ý, cậu cười hắc hắc, nói: “Ba đã đánh ngất bà vợ hư đó rồi ném vào đống rác.”

Lâm Dĩ Mạt yên lặng mấy giây, chậm rãi dựng lên ngón cái.

Không hổ là cậu, Lâm – thuộc tính đầu gấu – Tự Thu.

Lâm 13 được voi đòi tiên: “Có thể thưởng bằng cách gọi ba là ba ba không?”

Lâm Dĩ Mạt khẽ mỉm cười: “Chờ cậu cao hơn tôi rồi nói sau.”

Lâm 13: “…”

Đau ở trong tim này.

—- ngoài lề —-

– Hôm qua toi vừa chúc bà beta ít deadline xong nay toi lại tạo thêm deadline cho bả:)))

Thuyên: Không sao tui thi xong rồi nên tạm thời thì vẫn khá là rảnh =)))

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện