Thời gian quay về vài phút trước, Lâm Tự Thu vốn đang ở “Bạo hải tinh vực” của Linh Nguyên đại lục, cùng với huynh đệ tốt Tiêu Hàng tìm kiếm một động phủ do một tiên nhân để lại. Dân gian có lời đồn rằng khi tiên nhân giáng thế đã để lại một thần khí có thể thực hiện được nguyện vọng. Lâm Tự Thu vẫn luôn tìm mọi phương pháp để trở lại Trái Đất, hiện tại đang cùng Tiêu Hàng thăm dò cái động phủ muôn vàn nguy hiểm này.
Xông thẳng đến tận cuối cùng vẫn không thể nhìn thấy loại thần khí có thể thực hiện nguyện vọng kia nhưng đột nhiên lại xuất hiện một cánh cửa. Trong bóng tối, Lâm Tự Thu có thể cảm nhận được mối liên hệ với Trái Đất thông qua cánh cửa này. Hắn lập tức tiến vào, Tiêu Hàng theo sát phía sau.
Khi cả hai bước qua khỏi ngưỡng cửa, quay đầu nhìn lại, cánh cửa đã biến mất không chút dấu vết.
Lâm Tự Thu dùng thần thức thăm dò xung quanh, kinh ngạc vui mừng phát hiện ra, thật sự là ở Trái Đất!
Hắn trở lại rồi!
“Ta không nằm mơ đấy chứ?” Lâm Tự Thu lẩm bẩm, quay sang đánh Tiêu Hàng một phát: “Đau không?”
Tiêu Hàng: “…”
Nửa phút sau, Lâm Tự Thu cuối cùng cũng chắc chắn được đây không phải là mơ, hắn thật sự trở về rồi!
Tiêu Hàng cũng cảm nhận được: “Đây chính là Trái Đất mà ngươi vẫn hay nhắc tới? Không có một chút linh khí nào, toàn là phàm nhân.”
“Không đúng, nơi này cấm chế mạnh quá, ta cảm giác như tu vi của mình đã bị áp chế xuống Nguyên Anh kỳ!” Anh ta vô cùng khiếp sợ, giống như kiểu đang từ đại lão max cấp lập tức phải quay về làm newbie ở thôn tân thủ. Quay đầu nhìn lại, liền thấy Lâm Tự Thu đang nhắm mắt.
Không cần phải nói, chắc chắn hắn đang dùng thần thức tìm con gái bảo bối của mình. Từ khi biết Lâm Tự Thu đến nay, điều Tiêu Hàng nghe nhiều nhất chính là về con gái rượu độc nhất vô nhị trên trời dưới đất của Lâm Tự Thu.
Lâm Tự Thu dấn thân vào con đường tu tiên chỉ để tìm cách trở về Trái Đất đoàn tụ với con gái càng sớm càng tốt.
Bây giờ cuối cùng cũng đã thực hiện được ước nguyện.
“Thế nào rồi? Tìm được chưa?” Thấy hắn mở mắt, Tiêu Hàng vội vàng hỏi.
Mặc dù tu vi bị áp chế, nhưng nguyên thần thì không. Cảnh giới nguyên thần hiện tại của Lâm Tự Thu có thể so với Đại Thừa kỳ, chỉ cần hắn muốn, thần thức có thể quét qua hàng ngàn dặm chỉ trong phút chốc.
Dĩ nhiên, ở tu chân giới dùng thần thức thăm dò người khác là rất không lễ phép, thậm chí có thể coi là hành vi khiêu khích. Gặp người tu vi thấp hơn thì không sao, nếu như gặp người cùng đẳng cấp, phút trước phút sau là đánh nhau liền. Nhưng ở nơi như Trái Đất toàn phàm nhân này thì chả sao, thoải mái tuỳ tiện thăm dò.
Biểu cảm của Lâm Tự Thu vô cùng kỳ lạ.
Tiêu Hàng: “?”
Trái tim anh ta bất chợt nhảy lên.
Không thể nào.
Chẳng lẽ thời gian ở Trái Đất trôi qua quá lâu, tuổi thọ của con bé đã cạn kiệt, không còn trên đời nữa?
“Ta tìm thấy con bé rồi.” Lâm Tự Thu nói.
Tâm tình của Tiêu Hàng nhanh chóng được thả lỏng: “Tốt lắm, chúng ta đi thôi, mau đi tìm cháu gái bảo bối của ta.”
“Nhưng mà…” Lâm Tự Thu lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, hay thậm chí là kinh ngạc: “Ta cũng nhìn thấy… ba ‘bản thân’ khác.”
Tiêu Hàng: “???”
“Bỏ qua đi, theo ta đến bệnh viện trước.” Lâm Tự Thu nói: “Bé cưng ở ngay đó.”
Lấy linh khí phi hành ra, trong vòng mấy nhịp thở đã tới bệnh viện Lập Hoà. Trong lúc đó, Tiêu Hàng còn đặc biệt tò mò mà liếc nhìn chiếc máy bay đang bay ngang qua, cho rằng “con chim lớn” này khá thú vị.
Dùng thần thức quét xuống, anh ta liền hiểu ra câu nói kia của Lâm Tự Thu có ý nghĩa gì –
Đúng là trong bệnh viện kia còn có một Lâm Tự Thu khác!
Nhìn dáng vẻ đó, hình như là đang bị tâm ma chiếm hữu!
Cùng lúc đó, những tầng mây xung quanh họ cuồn cuộn gào thét. Hiển nhiên là cái anh “Lâm Tự Thu” ở dưới bệnh viện kia bị tâm ma lay động dẫn đến việc trời xuất hiện dị tượng. Nếu không ngăn lại, toàn bộ khu vực này sẽ bị phá nát. Phàm nhân sao có thể chịu đựng “thiên tai” như vậy được.
“Ngươi đi bảo vệ chiếc máy bay kia đi.” Những đám mây điên cuồng cuộn lên tới tấp khiến chiếc máy bay bị chao đảo, Lâm Tự Thu để Tiêu Hàng bảo vệ máy bay, còn mình thì lao thẳng đến bệnh viện.
Và thế là chúng ta có cái tình huống ở giờ phút này.
…
Lâm Tự Thu tạm thời còn không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng khi đến gần Lâm 23 liền thấy được linh hồn ác ma của anh đang bị khói đen bao quanh, cũng nhận ra đối phương chính là mình.
Nhìn trạng thái, hẳn là bản thân khi rời khỏi Ma ổ năm đó.
Những vết thương kia là dấu tích còn lưu lại sau trận đại chiến với cháu trai của lão già mắc dịch Nam Dương Tử, nhưng lúc đang cận kề cái chết hắn đã được sư phụ cứu đi.
Cơ mà, “chính mình” trong giai đoạn này tại sao lại xuất hiện ở đây?
Lâm Tự Thu tạm thời kìm nén sự nghi ngờ, nhìn về phía Thẩm Vân Phong đang hoảng sợ hãi hùng, tự dưng trong lòng nổi lên sự chán ghét.
Cân nhắc đến chuyện đây là Trái Đất, cho dù là làm người bị thương hay giết người đều là phạm pháp, Lâm Tự Thu thân là người vừa mới trở lại Trái Đất, trước khi hiểu rõ tiền căn hậu quả, hắn không nghĩ rằng ra tay với người ở đây là một ý hay.
Vì vậy, Lâm Tự Thu chỉ dùng một cái nhìn khiến Thẩm Vân Phong hôn mê, sau đó đem “bản thân” đang trong tình trạng hấp hối kia ném vào “Tinh thần giới” – một tiên khí có thể chứa vật sống bên trong mà hắn từng may mắn tìm được.
Lâm Tự Thu chợt lo lắng, chuẩn bị tinh thần tại chỗ một lúc rồi sải bước đi tới cạnh ghế sô pha.
Thiếu nữ đang ngủ trước mặt Lâm Tự Thu bây giờ giống hệt hình dáng đứa trẻ mà hắn đã tưởng tượng vô số lần khi trưởng thành.
Trong lòng Lâm Tự Thu nóng như lửa đốt, nhất thời không biết nên làm cái gì.
Cửa phòng bệnh không ngừng truyền đến tiếng gõ cửa, Lâm Tự Thu lập tức cúi người ôm lấy con gái. Anh dựa theo bản năng để ôm con gái, sau đó mới phát hiện thân hình trưởng thành của con bé không thích hợp với kiểu ôm này, đành không quá thành thạo mà đổi kiểu ôm khác.
Dị tượng trên bầu trời bệnh viện Lập Hoà đã biến mất, Tiêu Hàng ngồi ở trên máy bay nhìn thấy Lâm Tự Thu, lập tức đứng dậy nghênh đón huynh đệ tốt, thuận tiện dùng lực giúp đẩy “con chim lớn” một cái.
Cơ trưởng của chiếc máy bay đang chở hơn 300 hành khách không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra: “…”
Giữ vững tay lái!
Chắc là khí lưu không ổn định mà thôi!
“Đây chính là Mạt Mạt, cháu gái bảo bối của ta sao?”
Ở trên phi hành khí, Tiêu Hàng ngồi xổm nửa người, mắt dán chặt vào mặt Lâm Dĩ Mạt, hai chữ “đáng yêu” phảng phất in trên mặt cô. Anh ta đang định lấy tay chọc chọc vào khuôn mặt mềm mại của thiếu nữ thì bị Lâm Tự Thu gạt phắt ra.
“Tay chân ngươi vụng về, lỡ làm bé cưng bị đau thì sao?”
Đồ hẹp hòi.
“Sao ngươi không đánh thức con bé?”
Lâm Tự Thu lo lắng siết chặt hai tay, Tiêu Hàng nhìn hắn như vậy, không chút lưu tình nói: “Ngươi sợ Mạt Mạt tỉnh lại, không nhận ra ngươi đúng không?”
“Chờ một lúc nữa…” Lâm Tự Thu nói: “Ta sợ Mạt Mạt tỉnh lại nhìn thấy ta sẽ bị sốc.”
Rõ ràng là đang sợ hãi, lại còn thích mạnh miệng.
Nhưng mà Tiêu Hàng cũng không vạch trần hắn, gần người thân mà cảm thấy rụt rè là chuyện bình thường.
Làm huynh đệ tốt nhiều năm, anh ta đã nhìn Lâm Tự Thu vì có thể tìm được cách quay về Trái Đất mà bất chấp xông vào mọi nơi nguy hiểm. Người khác tu tiên vì muốn trường sinh, vì nghĩa lớn.
Còn tên này tu tiên chỉ với một mục đích: trở về nhà tìm con gái.
Hơn nữa chưa bao giờ giết kẻ thù nào có con gái.
Hung danh của Lâm Tự Thu lan truyền khắp toàn bộ Bạo Hải Tinh Vực, đồng thời cũng truyền ra rằng hắn có một cô con gái yêu thương vô bờ bến. Con bé là vảy ngược của Lâm Tự Thu, chọc hắn thì có thể, tuyệt đối không thể chọc đến con gái hắn, một câu cũng không thể nói.
Đã từng có một yêu tu buông lời nhục mạ con gái hắn, bị Lâm Tự Thu đuổi đánh, làm yêu tu kia phải chạy về lãnh địa của mình cầu xin lão tổ tông che chở. Lâm Tự Thu cầm thanh trường kiếm trong tay, một kiếm vung xuống, bổ đôi hang ổ của Yêu tộc.
Tu vi của lão tổ tông kia cao hơn Lâm Tự Thu một bậc, nhưng lại hoàn toàn không làm gì được hắn. Cuối cùng Lâm Tự Thu đem yêu tu kia đánh cho hiện nguyên hình ngay trước mặt lão tổ tông nhà người ta. Lão tổ tông phải cầu xin tha thứ mới giữ lại được cho yêu tu một cái mạng.
Cả nhà cho rằng như vậy là xong chuyện á?
Còn lâu.
Lâm Tự Thu ra lệnh cho yêu tu kia dốc sức làm việc cho hắn 300 năm, 300 năm sau sẽ khôi phục tự do cho nó.
Sở dĩ nói ra yêu cầu này là vì bản thể của yêu tu kia là hồ ly, trông rất đáng yêu, biến thành người lại có diện mạo tuấn mỹ, thân có mùi hương, vừa có thể làm thú cưng vừa có thể làm nam sủng.
— chuẩn bị vì con gái cưng.
Nhưng không ai biết con gái nhà hắn là ai, hình dáng thế nào, tên gọi là gì. Vì vậy, khi nữ tu họ Lâm nào đó gặp nguy hiểm, sẽ nói mình chính là con gái của Lâm Tự Thu.
Kẻ thù vừa nghe liền ĐMM, thà tin còn hơn không, nhỡ đâu đó là sự thật thì sao? Chọc tới Lâm Tự Thu, thật sự là lên trời xuống đất không có nơi nào để trốn.
Nếu như bị bắt làm nô dịch, hay trở thành nam sủng của con gái hắn thì thôi, thà đi chết còn hơn.
…
“Mà này, cái ‘bản thể’ kia của ngươi là sao vậy?” Tiêu Hàng di dời sự chú ý của huynh đệ, cánh tay buông thõng bên người bắt đầu rục rịch – anh ta phải sờ được vào mặt Lâm Dĩ Mạt một cái.
Lúc nào cũng nghe Lâm Tự Thu nói rằng cục cưng nhà hắn đáng yêu hiểu chuyện thế nào, bây giờ cuối cùng cũng thấy tận mắt, không sờ một cái chẳng phải rất đáng tiếc sao?
Sau khi được Tiêu Hàng nhắc nhở, Lâm Tự Thu lúc này mới nhớ tới cái “bản thể” của mình. Từ sau khi nhìn thấy Lâm Dĩ Mạt, trong đầu hắn chỉ toàn là con gái, những chuyện khác đều bị Lâm Tự Thu ngó lơ.
Hắn thả Lâm 23 chỉ còn lại một hơi ra ngoài.
Tiêu Hàng nhìn Lâm 23, lại nhìn sang Lâm Tự Thu: “Phân thân?”
“Không phải.” Lâm Tự Thu lắc đầu.
Tu chân giới người giỏi dị sĩ nhiều, có rất ít người có thể tu luyện bí pháp “phân thân”. Tuy nhiên, ý thức của cơ thể và phân thân được liên kết rất chặt chẽ, nghĩa là một người có thể kiểm soát nhiều phân thân.
Nhưng hắn lại không thể khống chế được Lâm Tự Thu trước mặt mình, càng không biết đối phương đang suy nghĩ gì. Trừ việc cảm giác được là cùng một linh hồn, còn lại không có bất kì liên quan gì đến bản thể kia.
Lâm Tự Thu lại nghĩ đến việc mình vừa dùng thần thức phát hiện ra hai cái bản thể khác, từ góc độ tuổi tác mà nói, họ chính là hắn khi 2 – 3 tuổi và 13 – 14 tuổi.
Tình huống này, ngược lại càng giống như là… bản thân bị chia ra, độc lập.
“Chuyện này không phải tương tự như ngươi từng nói với ta cái gì mà nhân cách phân liệt trong phim điện ảnh
sao?” Tiêu Hàng tay trái chống cằm, tay phải đặt lên vai Lâm Dĩ Mạt, anh ta sắp thành công rồi: “Cái tên Lâm Tự Thu nằm ở đây, còn có hai cái bản thể khác nhỏ tuổi hơn mà ngươi nói tương đương với việc họ là phân thân khác của ngươi à?”
“Không phải thế.” Lâm Tự Thu nói: “Bọn họ là ta ở các giai đoạn khác nhau.”
Hắn vỗ vào bàn tay sắp hạ xuống mặt của con gái một cách chuẩn xác.
Tiêu Hàng: “…”
Lâm Tự Thu tò mò quan sát “bản thể” chỉ còn lại một hơi của mình. Đây là một cảm giác rất kì lạ so với việc tự nhìn mình trong gương, bởi vì người này là chính hắn khi xưa.
Lúc mới đi ra từ Ma ổ, mình là như thế này sao?
Tiêu Hàng hiểu ra, “chậc” một tiếng rồi nói: “Bị thương đủ thảm nha.”
Trong trí nhớ của anh ta, Lâm Tự Thu luôn bá đạo hoành hành, cộng thêm việc tu luyện công pháp đặc thù nên thăng cấp vô cùng chậm. Nhưng mà một khi đã thăng cấp lại có thể càn quét các địch thủ cùng tu vi. Nếu thật sự liều mạng đánh tới, ngay cả những ngưới có tu vi cao hơn cũng không làm gì được.
“Nói như vậy, thực ra ‘ngươi’ đã sớm trở về rồi.” Tiêu Hàng phát hiện ra trọng điểm: “Đừng lo lắng Mạt Mạt tỉnh lại có nhận ra ngươi hay không, tranh thủ thời gian đánh thức con bé đi, nếu ngươi không kêu là ta kêu á.”
“Chờ thêm chút nữa đi.”
Hắn thở dài, nếu còn không chữa trị cho “bản thể”, “mình” sẽ chết mất.
Lâm Tự Thu lật tay lấy ra một loại trái cây màu xanh nồng đậm hơi thở sinh mệnh từ trong nhẫn trữ vật, nhét vào trong miệng Lâm 23. Chỉ vài giây sau, tần suất lồng ngực phập phồng của anh đã trở nên đều đặn và nhẹ nhàng hơn, khuôn mặt tái nhợt cũng hồng hào trở lại, giống như đang ngủ vậy.
Quả sinh mệnh cực kì khó có được, có tác dụng tái tạo xương thịt của người sắp chết, trị được cả nội thương lẫn ngoại thương. Nếu như ăn vào lúc đụng phải bình cảnh, tỉ lệ thành công cao đến 50%. Đây là do Lâm Tự Thu mạo hiểm lấy được từ trong một bí cảnh.
May mắn là còn có cái đồ chơi này, nếu không thật sự có thể không cứu được mạng của Lâm 23.
Còn đối với nguyên thần bị thương, cho dù Lâm Tự Thu muốn giúp một chút cũng không có biện pháp.
Năm đó sau khi hắn được sư phụ cứu đi, trùng hợp gặp được cơ duyên kỳ ngộ, nguyên thần yếu ớt mới khôi phục lần nữa.
Còn trên Trái Đất không có bất kì cơ hội nào như vậy, có thể tỉnh được hay không, hoàn toàn dựa vào ý chí của anh ta.
“Tinh thần giới” ẩn chứa linh khí nồng đậm, là nơi dưỡng thương rất tốt, vừa vặn phù hợp với Lâm 23.
Lâm Tự Thu ném Lâm 23 vào “Tinh thần giới” lần nữa, sau đó lắc mình một cái, mái tóc dài biến ngắn hơn, quần áo trên người cũng giống hệt Lâm 23.
Trừ việc khí tức trên người khác nhau ra, trông hắn chẳng khác gì cái người vừa bị ném vào “Tinh thần giới” kia chút nào.
Tiêu Hàng: “???”
Lâm Tự Thu: “Ta cũng không biết bao giờ cái ‘bản thể’ kia sẽ tỉnh lại. Nếu bé cưng mà biết, nhất định sẽ rất đau lòng. Trước khi tên đó tỉnh lại, để ta thay thế hắn đi.”
Mình tự giả thành mình?
Tiêu Hàng chợt cảm thấy buồn cười: “Vậy ngươi làm sao giải thích với Mạt Mạt về sự tồn tại của ta?”
Lâm Tự Thu trực tiếp phớt lờ lời này: “Đáp xuống đất trước đi, bé cưng tỉnh lại mà thấy mình đang ở giữa không trung, thể nào cũng bị doạ sợ.”
Một lúc sau, phi hành khí đáp xuống nơi đồng không mông quạnh bằng phẳng, Lâm Tự Thu lấy một cái giường từ trong nhẫn ra, cẩn thận đặt con gái mình lên.
Lâm Dĩ Mạt tỉnh lại, đột nhiên mở mắt ra, tất cả những hình ảnh trước khi mất đi ý thức lập tức tràn vào tâm trí cô — Lâm Tự Thu đã xảy ra chuyện!
“Ba ba!”
“Ơi! Ba ba đây.” Thanh âm ôn nhu vang lên bên tai.
Nhìn thấy Lâm Tự Thu hoàn hảo không một chút hao tổn, nhất là khi hai tròng mắt đỏ như máu đáng quan ngại khi nãy đã khôi phục thành màu đen khoẻ mạnh, Lâm Dĩ Mạt thở phào nhẹ nhõm: “Không có việc gì là tốt rồi.”
“… Đây là đâu ạ?” Làn gió mát thổi qua, lá cây vang lên xào xạc, cô mới phát hiện ra nơi mình đang ở không phải là phòng bệnh trong bệnh viện mà là một mảnh đất hoang vu khô cằn, xung quanh có rất nhiều cây cổ thụ.
Lâm Dĩ Mạt có chút sững sờ.
Ngay sau đó liền nghĩ đến một vấn đề quan trọng: Không phải là ba ba cô đã xuống tay với cả nhà họ Thẩm rồi chứ?!
— “Kí chủ, người của Thẩm gia còn sống, nhưng mà tất cả bọn họ đều bị thương nặng.”
Trong đầu Lâm Dĩ Mạt, hệ thống ân cần truyền đến hình ảnh của đám người Sở Liên lúc này — bọn họ đang được xe đẩy đưa về phòng cấp cứu.
Trái tim căng thẳng của Lâm Dĩ Mạt giờ mới được thả lỏng, không hiểu sao cô lại thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù Lâm Dĩ Mạt rất chán ghét những người ở Thẩm gia, nhưng cô cũng không muốn để Lâm Tự Thu làm bẩn tay vì mình.
“Ba ba?” Lâm Dĩ Mạt phát hiện ra Lâm Tự Thu đang nhìn chằm chằm vào mình, như thể nhìn mãi cũng không đủ.
Nhớ lại phản ứng lúc trước của Lâm Tự Thu, cô đoán rằng có thể liên quan đến những lời cô đã chất vấn Sở Liên. Bản thân cô cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng những lời này rơi vào tai Lâm Tự Thu, sẵn có tâm ma, lại như một mũi dao bén nhọn đâm vào hắn.
“Đều đã qua rồi, sau này sẽ không đề cập đến những chuyện kia của Thẩm gia nữa.” Lâm Dĩ Mạt lần đầu tiên chủ động nắm lấy tay Lâm Tự Thu, nhìn hắn cười dịu dàng: “Chúng ta về nhà thôi.”
Cô hoàn toàn buông bỏ được rồi.
Món nợ với nhà họ Thẩm cũng đã được giải quyết, thể trạng của ba ba cũng đã hồi phục, mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Lâm Tự Thu đắm chìm trong nụ cười của con gái, hốc mắt bởi vì kích động mà dần đỏ lên.
“Cháu gái Mạt Mạt, lần đầu gặp mặt nha. Chú là Tiêu Hàng, bạn thân nhất của ba cháu~” Khung cảnh ấm áp đột nhiên bị phá vỡ, một thân ảnh xa lạ xuất hiện trong tầm mắt của Lâm Dĩ Mạt.
Cái cô chú ý đầu tiên không phải là khuôn mặt đối phương, mà là hai cái vòi màu vàng sáng chói nhô ra trên trán anh ta. Khi đối phương nói chuyện, chúng đung đưa qua lại giống như hai cái cần ăng-ten.
Lâm Dĩ Mạt: “???”
Đây là cái đồ chơi gì vậy!
“Mạt Mạt thích cái này hả?” Thấy tầm mắt Lâm Dĩ Mạt dừng lại ở trên râu của mình, Tiêu Hàng thuận tay chộp lấy cái bên phải, dùng sức kéo đứt rồi đặt nó vào tay Lâm Dĩ Mạt.
Cô trơ mắt nhìn cái vòi bị gãy mọc lại một lần nữa, mà cái vòi Tiêu Hàng đã giựt đứt kia từ từ biến thành một thỏi vàng mỏng.
Lâm Dĩ Mạt: “???????”
Lúc này cô cũng không biết mình có nên sợ hãi mà kêu một tiếng “Yêu quái!” hay không.
Lâm Tự Thu cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, đẩy Tiêu Hàng ra: “Ngươi đừng doạ con bé!”
“Bé cưng, người này là…” Lâm Tự Thu tự hỏi bản thân lúc trước sẽ giải thích cho cái tình huống mất tích này như thế nào. Với trạng thái của hắn khi đó, chắc chắn sẽ không nói ra chân tướng để con bé bị doạ sợ. Tên kia nhất định sẽ nói với con gái rằng mình mất tích là do không cẩn thận bị kẹt ở nơi nào đó.
“Ba từ chỗ bị mắc kẹt gặp được chú ấy, giống loài khác với chúng ta, con có thể coi chú ấy là… ừm… người ngoài hành tinh cũng được.”
Hắn không có nói dối bé cưng.
Tiêu Hàng là dân bản xứ của “Linh Nguyên đại lục”, là một trong những thần thú hiếm có. So với Trái Đất thì anh ta đúng là người ngoài hành tinh thật.
Ngay sau đó, vì để lấy lòng bảo bối, Lâm Tự Thu không kiềm chế được mà thả ra một “người ngoài hành tinh” khác.
Tầm mắt Lâm Dĩ Mạt trở nên mơ hồ, đột nhiên xuất hiện một thiếu niên xinh đẹp, nhưng những thứ này đều không quan trọng, quan trọng chính là –
Đỉnh đầu của thiếu niên kia có đôi tai đầy lông mềm mại, là tai mèo! Sau lưng lại là một cái đuôi mèo đang đung đưa đó!
Gì gì gì???
Cô không nhìn nhầm chứ!
Thiếu niên xinh đẹp với đôi tai mèo và cái đuôi mèo kia có đôi mắt xanh như ngọc bích, không lẫn một chút tạp chất nào, ướt át nhìn Lâm Dĩ Mạt.
Lâm Dĩ Mạt thề, từ trong đôi mắt của cậu ta cô có thể thấy được dòng chữ “cầu vuốt ve”.
Lâm Tự Thu dè dặt nói: “Bé cưng, đây là… một người bạn nhỏ ba ba nuôi cho con, con nhìn xem có thích hay không?”
Vừa dứt lời, thiếu niên quá mức tuấn mỹ kia chủ động ghé đầu lại gần, nhẹ nhàng cọ vào vai Lâm Dĩ Mạt, đôi môi tựa như cánh hoa khẽ mở, âm thanh phát ra dường như có thể làm người nghe tê dại.
Âm thanh kia là: “Meow~~”
Lâm Dĩ Mạt: “…”
Hình như ba ba Lâm Tự Thu của cô có chút sai sai!
—- ngoài lề —-Trôi: Đến hẹn lại lên, tụi toi lại có thêm thành viên chạy deadline mới:))
Bả kêu bả ngại nên là tạm thời không biết nói gì với mọi người =))
Thuyên: Vỗ tay bẹp bẹp chào mừng thành viên mới! Có thành viên mới thì dự là truyện sẽ ra đều hơn đó cả nhà!