*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Dĩ Mạt chẳng buồn nghĩ đến việc làm sao Giang Tự có thể biết được cô có sức lực lớn, đi thẳng ra cổng trường. Lâm 3 tuổi đang đeo chiếc cặp sách nhỏ trên lưng ngồi ngoan ngoãn ở vị trí cũ chờ đợi, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Lâm Dĩ Mạt, vội gọi lớn, chạy lạch bạch về phía cô.
“Mạt Mạt ~~”
Lâm Dĩ Mạt đưa tay ra cho bé nắm lấy, phát hiện ra thiếu mất một người: “Lâm 13 đâu?”
“Ổng đi đánh nhau rồi!” Lâm 3 tuổi đảo mắt, thì thầm nói: “Nhưng ổng bắt ba bỉ phải nói dối con là ổng đi mua đồ, lát nữa con đừng nói là ba bỉ mách con nha, ổng sẽ giết ba bỉ đó.”
“Cậu ta đi đánh nhau ở đâu?” Lâm Dĩ Mạt nhíu mày.
Lâm 3 tuổi lắc đầu tỏ vẻ không biết: “Ổng đưa bé đến đây để đợi con tan học, sau đó chạy đâu mất tăm luôn.”
Lâm Dĩ Mạt lập tức lấy điện thoại ra, gửi cho Lâm Tự Thu tin Lâm 13 đi đánh nhau, để Lâm Tự Thu tự quản lý bản thân mình.
Nhìn gương mặt ngoan ngoãn của Lâm 3 tuổi, Lâm Dĩ Mạt nghĩ thầm, vẫn là ba ba nhỏ bớt làm người ta phải lo nhất, một lớn một nhỏ tay trong tay về nhà, trên đường Lâm Dĩ Mạt mua cho Lâm 3 tuổi một xiên hồ lô bọc đường.
Lâm 3 tuổi không ăn viên kẹo nào do nhà trẻ phát cho mà toàn để lại cho Lâm Dĩ Mạt.
Cô chấp nhận ăn hộ kẹo cho ba ba size S.
Về đến nhà, trên bàn đã bày đầy ắp thức ăn, người đứng ở phòng khách đỡ cặp sách cho Lâm Dĩ Mạt là một người đàn ông mặc vest trông bảnh tỏn cực kỳ.
“Chào mừng công chúa điện hạ về nhà.”
Sau khai giảng, Lâm 13 không có thời gian nấu cơm cho con gái, ngày nọ khi Lâm Dĩ Mạt vừa đi học về, Lâm Tự Thu đã giới thiệu cho cô anh đầu bếp điển trai này, đây cũng là một “người ngoài hành tinh” hắn mua được.
Tên là Tương Nghi.
“… Tôi đã nói là đừng gọi tôi như vậy mà.” Lâm Dĩ Mạt bất đắc dĩ.
Tương Nghi mỉm cười, giọng nói ấm áp êm tai: “Bồn tắm đã được xả nước rồi, công chúa muốn ăn cơm trước hay đi tắm trước?”
“…”
Thôi quên đi, có nói cũng không nghe.
Hồi nào giờ khi về nhà toàn là ăn cơm trước, nhưng hôm nay mọi người vẫn chưa về hết nên Lâm Dĩ Mạt quyết định đi tắm trước.
Cô vào phòng tắm, Tương Nghi cũng theo sau đến cạnh bồn tắm, ngón tay anh ta lơ lửng giữa không trung. Giây tiếp theo, vô số cánh hoa màu hồng rơi xuống, lập tức phủ đầy mặt bồn tắm.
Vẻ mặt Lâm Dĩ Mạt bình tĩnh.
Theo lời của ba cô, Tương Nghi thực chất là một “đóa hoa ngoài hành tinh”.
“Công chúa, cô có muốn tôi giúp cô tắm không?” Tương Nghi sau khi rải hoa như mọi ngày thì hỏi.
Lâm Dĩ Mạt chỉ tay ra ngoài.
Tương Nghi ra khỏi phòng tắm, đóng cửa lại.
“Đứng xa tí đi, gần như vậy làm gì, không được nhìn lén Mạt Mạt tắm.” Lâm 3 tuổi xách một chiếc ghế đẩu nhỏ rồi ngồi trước cửa phòng tắm, trừng mắt nhìn Tương Nghi rồi bảo anh ta đi chỗ khác.
“Meo ~” Li Tâm – đã không còn tàng hình – nép vào lòng bé, cáo mượn oai hùm liếc mắt cảnh cáo với Tương Nghi.
Tương Nghi gật đầu, rất chi là nghe lời đứng ở huyền quan.
Một lúc sau, nghe thấy động tĩnh, anh ta chủ động mở cửa, Lâm 13 vọt vào.
“Mạt Mạt!”
Lâm 3 tuổi trả lời cậu: “Mạt Mạt đang tắm!”
“Ông chủ.” Tương Nghi cung kính chào Lâm Tự Thu vừa vào cửa sau cùng.
Lâm Tự Thu vỗ vai anh ta: “Vất vả rồi.”
Sau đó đưa anh ta về lại Tinh giới ― Tinh giới được chia thành nhiều khu vực, vì vậy hắn chẳng mảy may lo mấy anh chàng… mấy thú cưng hắn nuôi cho bé cưng gặp phải Lâm 23.
“Bây giờ có thể cho tôi ra ngoài được rồi đó.” Lâm 23 đúng lúc lên tiếng.
Lâm Dĩ Mạt đang thoải mái ngâm mình trong nước vừa nghe nhạc vừa lướt điện thoại, không nghe thấy động tĩnh bên ngoài. Cô đọc tin tức trên group chat của câu lạc bộ bóng rổ, quả nhiên trong đó có giới thiệu hoạt động thi đấu vật tay.
Tin nhắn WeChat của Chu Phàm Phàm đột ngột hiện lên: 【 Mạt Mạt! Nói cậu nghe một tin động trời nè, lớp trưởng chuẩn bị chuyển trường đó! 】
Lâm Dĩ Mạt hơi ngạc nhiên: 【 Sao cậu biết được vậy? 】
Chu Phàm Phàm: 【 Chuyện là ăn cơm xong thì tớ về lại ký túc xá, phòng ngủ của nó ở ngay cạnh phòng tớ, tụi tớ nghe thấy nó nói với mấy nhỏ chung phòng là bây giờ nó tính đi gặp lão Lưu! 】
Chu Phàm Phàm: 【 Tớ hỏi cô bạn cùng phòng của nó là Vu Tuyết Liên, Vu Tuyết Liên kể là nó cảm thấy mình không nên học ở Tam Trung, với thành tích của nó thì hẳn là phải học ở Nhất Trung, cho nên mới có chuyện vừa khai giảng đã muốn chuyển trường. 】 Chu Phàm Phàm: 【 Kết quả thi vào cấp ba của nó đúng là đủ chỉ tiêu để vào Nhất Trung, chẳng qua là vì Giang Tự nên mới đến Tam Trung thôi. 】
Chu Phàm Phàm: 【 Sao đột nhiên lại nghĩ thông vậy cà? 】
Chu Phàm Phàm: 【 Nhưng bây giờ nó muốn chuyển thì có chuyển được không? 】
…
Chu Phàm Phàm với tư cách là một cao thủ ăn dưa đã chia sẻ hết cho Lâm Dĩ Mạt tất cả những drama mà cô nàng hít được.
Lâm Dĩ Mạt ngay lập tức nghĩ đến Lâm Tự Thu.
Ba cô tìm Chu Vũ Mi nói chuyện, sau đó thì cô ta muốn chuyển trường… đây chắc chắn không chỉ đơn giản là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Xem ra ba ba biết chuyện cô bị Chu Vũ Mi đặt điều rồi.
Lâm Dĩ Mạt một mặt cảm thấy ba cô dùng thủ đoạn của người tu chân để lừa Chu Vũ Mi chuyển trường có hơi không liêm chính cho lắm, một mặt lại cảm thấy thủ đoạn này của ba cô đã đủ khoan dung. Ngẫm lại dáng vẻ xem mạng người như cỏ rác hồi mới trở về kia thì ―― đây cũng là lí do vì sao lúc trước cô dặn Li Tâm đừng nói cho nhóm Lâm Tự Thu chuyện có liên quan đến việc cô bị đặt điều.
Cô lo là Lâm Tự Thu lớn mà biết thì sẽ nổi cơn thịnh nộ, thần không biết quỷ không hay giết chết cô ta mất.
Cho dù Chu Vũ Mi có đáng ghét đến đâu, cũng không đến nỗi đáng bị tước đoạt mạng sống. Huống chi, cô cũng không hy vọng Lâm Tự Thu giết người.
Cứ cho rằng tiểu thuyết Tu Chân giới là một thế giới cá lớn nuốt cá bé, nhưng Tu Chân giới là Tu Chân giới, Trái Đất là Trái Đất.
Lâm Dĩ Mạt trả lời Chu Phàm Phàm xong, cô nàng nói phải đi ăn dưa tiếp cái đã, sau đó lại chia sẻ tin tức mới nhất cho cô, rồi biến mất.
Vì ngày mai phải tham gia hoạt động thi đấu vật tay nên Lâm Dĩ Mạt rất chú ý đến group chat câu lạc bộ bóng rổ. Cô phát hiện chỉ trong thoáng chốc mà đã có hàng trăm tin nhắn trong nhóm rồi.
Mọi người trong nhóm chat đều dùng tên thật, có lẽ là do Giang Tự đề nghị cô tham gia thi vật tay nên Lâm Dĩ Mạt chú
ý thấy cậu cũng có gửi tin nhắn trong nhóm. Chỉ cần cậu nói một câu, những người khác trả lời chắc cũng phải chục câu, đã thế còn nhanh nữa chứ.
Lúc này, một bạn nữ tên Doãn Thư Tuệ trực tiếp tag Giang Tự, nói là đều cùng một câu lạc bộ nên kết bạn WeChat với nhau.
Ngay lập tức đã có tên của một đống bạn nữ rep +1, tán thành hai tay hai chân vân vân mây mây…
Các bạn nam cũng ồn ào, xin kết bạn WeChat với các đàn chị, bảo là các chị phải học theo Trạng Nguyên Giang đi.
Hầu hết các thành viên của câu lạc bộ bóng rổ đều là học sinh lớp 11, học sinh lớp 10 nếu muốn gia nhập thì phải chơi giỏi mới được nhận vào, con gái thì hoàn toàn làm bên hậu cần. Lúc đầu có khá nhiều bạn nữ xin vào câu lạc bộ để ngắm trai đẹp, nhưng rồi cũng đem con bỏ chợ do dọn dẹp mệt quá.
Vì thế Lâm Dĩ Mạt là nữ sinh lớp 10 duy nhất tham gia câu lạc bộ bóng rổ, cô kiên trì ở lại thật ra là vì nhiệm vụ của hệ thống.
Một lúc sau Giang Tự trả lời: 【 Em không chơi WeChat nhiều lắm đâu, những đàn anh đàn chị nào trong câu lạc bộ mà muốn kết bạn với em thì bây giờ mọi người gửi lời mời kết bạn nha. 】
Lâm Dĩ Mạt thấy phần còn lại của cuộc thảo luận đều xoay quanh Giang Tự, không thấy nói gì về cuộc thi vật tay nữa nên không có hứng thú mà rời khỏi nhóm, liền phát hiện nhiều thêm một cái dấu đỏ thông báo “+1”.
―― khi cô mới vừa tham gia group lớp và group chat của câu lạc bộ bóng rổ, có rất nhiều người đã add WeChat của cô, mà cô chỉ add lại WeChat của bạn cùng lớp, không có ý muốn add bất kì ai trong câu lạc bộ bóng rổ cả.
Cô bấm vào thông báo.
Là một yêu cầu kết bạn, là của Giang Tự.
Chắc là khi add thêm thành viên của câu lạc bộ bóng rổ thì phát hiện không có WeChat của cô, nên mới thuận tay add friend với cô.
Lâm Dĩ Mạt đồng ý.
Sau đó cô lại lượn một lượt ở vòng bạn bè, bản thân cô thì không thích đăng nhiều lên vòng bạn bè cho lắm, nhưng lại rất thích xem bài đăng của những người khác, còn là dạng thích thú nghiền ngẫm mà xem.
Vừa vào đã thấy bài đăng mới của thầy giáo “đẹp người đẹp nết” Hứa Tri Ngô đăng lên trên vòng bạn bè:
【 Tôi muốn từ chức! Tôi muốn đổi trường học! Đám nhãi ranh đang muốn lật cả trời! 】
Lại kèm thêm một gói biểu tượng cảm xúc rất hài hước: Tóc dần dần biến mất.jpg
Đến bây giờ Lâm Dĩ Mạt cũng không biết vị thầy giáo Hứa này đang dạy học sinh cấp nào nữa.
Từ ngày dọn ra khỏi nhà của ông Trần thì cô chưa từng gặp lại Hứa Tri Ngô, nhưng thật ra lại thường xuyên nhìn thấy ông Trần ―― buổi tối lúc cùng nhóm Lâm Tự Thu đi dạo ở gần quảng trường, sẽ bắt gặp ông Trần đang nhảy quảng trường ở đó.
Cô thuận tay nhấn like, cũng giỡn giỡn mà bình luận một câu: Nếu không hold được nữa thì thầy Hứa đến dạy ở trường em đi.
…
Cuối cùng cũng tắm xong rồi, Lâm Dĩ Mạt tắt nhạc đi, thay quần áo ngủ, dùng khăn lông quấn lấy tóc, thơm ngào ngạt bước ra khỏi phòng tắm, phát hiện Lâm Tự Thu và Lâm 13 đã trở lại.
Sau đó phát hiện ba người Lâm Tự Thu đang đứng cạnh nhau, biểu tình có chút kỳ lạ.
Lâm Dĩ Mạt: “?”
“Ba ba.” cô nhớ tới điều gì đó, liếc nhìn Lâm 13, trực tiếp hỏi thẳng Lâm Tự Thu size XL: “Lâm 13 đánh nhau thua hả ba?”
Không có khả năng nha.
Tốc độ và sức mạnh của Lâm 13 đều rất mạnh, một khi đánh nhau thì không có khả năng thua.
“Không có nha!” Lâm 13 giống như Li Tâm khi bị dẫm đuôi: “Mạt Mạt, ba chính là ba ba của con, sao có thể thua được.”
Cậu nhấn mạnh vào hai chữ “Ba ba”.
“Nói như vậy là ba thật sự đi đánh nhau?”
Lâm 13: “…”
Cậu sờ sờ mũi, ánh mắt bắt đầu xoay chuyển ngang dọc: “Ba chỉ là đi trấn cái địa bàn thôi mà…”
Mà vì sao mình lại phải bị con gái giáo dục nhỉ? QAQ
“Bé cưng, ba ba có chuyện muốn nói với con.” Lâm Tự Thu lên tiếng, hắn ôm lấy con gái bảo bối ngồi lên ghế sô pha, đưa tay lên mái tóc đang ướt của con bé, vài giây sau, tóc của Lâm Dĩ Mạt đã được sấy khô.
Lâm Dĩ Mạt sớm đã thành thói quen, thấy nhiều rồi nên không ngạc nhiên.
“Chuyện gì vậy ạ?” Cô hỏi.
Lâm Tự Thu nắm lấy một lọn tóc mềm mại của con gái: “Thật ra thì, chuyện này cũng coi như là một điều bất ngờ.”
Lâm Dĩ Mạt: “…”
Cô đứng dậy muốn chạy đi.
Cô thật sự không muốn nghe cái điều bất ngờ mà ba ba nói đâu. =)))
Sáng sớm chạy đến trường học làm giáo viên toán của cô đã đủ “bất ngờ” rồi!
Ngay sau đó, Lâm Dĩ Mạt động tác cứng đờ.
Lâm Tự Thu size lớn đang ngồi ở bên phải cô, hai Lâm Tự Thu size nhỏ đứng ở bên cạnh hắn, không ngồi xuống.
Như vậy… bàn tay đang nắm lấy tay cô từ phía bên trái lại là của ai đây?
“Bé cưng…”
Một giọng nói ôn nhu quen thuộc vang lên, Lâm Tự Thu bên phải cười cười nhìn cô, môi không mảy may nhúc nhích.
Lâm Dĩ Mạt chậm rãi nhìn sang bên trái, lại nhìn thấy một người giống hệt Lâm Tự Thu phiên bản trưởng thành, chỉ khác mỗi bộ quần áo đang mặc trên người, cô: “???”
Lại có thêm một Lâm Tự Thu nữa á!!!
Chuyện này mãi không dứt nổi đúng không?
Cô bắt đầu không thể kiềm chế được bổ não ra hình ảnh Lâm Tự Thu chạy đầy nhà.
“…”
Viễn cảnh đó đúng là rất “đẹp”.
—- ngoài lề —-Trôi: Vậy là cả 4 ba ba chính thức tề tựu rồi nè =)))