Hôm nay là thứ sáu, tiếng chuông tan học buổi chiều vừa vang lên, học sinh nội trú đã vui vẻ chạy ù ra khỏi trường như ong vỡ tổ, Chu Phàm Phàm cũng không ngoại lệ, nói tạm biệt với Lâm Dĩ Mạt đang phải ở lại trực nhật rồi nhanh chóng chạy mất tăm.
Vì phải tốn chút thời gian trực nhật nên trước đó Lâm Dĩ Mạt đã gửi tin nhắn cho Lâm 13, bảo cậu đưa Lâm 3 tuổi về nhà trước.
Bạn cùng lớp được phân công trực nhật chung với Lâm Dĩ Mạt thì không cao bằng cô, vậy là cô cũng tự giác quan tâm đến chiều cao của người ta, chủ động đảm nhận nhiệm vụ lau cửa sổ.
Mới vừa lau xong một cánh, Triệu Ngôn Đường đột nhiên xuất hiện, cau mày nhìn Lâm Dĩ Mạt đang đứng trên ghế, nói: “Lớp cậu bị gì thế, việc lau cửa sổ nguy hiểm vậy mà còn giao cho con gái làm cho được! Xuống đi, để tớ giúp cậu.”
Có người làm giùm thì dại gì mà không để người ta làm nhỉ?
Lâm Dĩ Mạt sảng khoái nhảy xuống, Triệu Ngôn Đường lòng vui rạo rực nhận giẻ lau trong tay cô, lặng lẽ nhìn cô một cái rồi nhanh chóng bắt đầu lau, vừa lau vừa không quên càm ràm: “Ở lớp bọn tớ toàn là con trai làm, con trai lớp cậu ngoài học ra thì còn làm được gì cơ chứ? Chẳng có tí tác dụng gì.”
Giọng cậu ta to như cái loa, chẳng hề có tí gì gọi là sợ người ta nghe thấy.
Lâm Dĩ Mạt đã tập thành thói quen rồi.
Tốc độ của Triệu Ngôn Đường rất nhanh, không ngờ là khi đang lau cánh cửa sổ cuối cùng, phía trên lại bị rớt ra một miếng sắt, Triệu Ngôn Đường không chú ý, bị nó sượt qua một cái.
Khi miếng sắt mới làm xước da thì thường thường cảm giác đau chưa xuất hiện ngay, cho nên cậu ta cũng không phát hiện mình bị thương, chỉ lo nói chuyện với Lâm Dĩ Mạt.
Khó có khi được ở một mình với Lâm Dĩ Mạt, cậu ta không nhịn được muốn nói chuyện với cô nhiều hơn.
Mỗi lần cậu ta muốn tìm Lâm Dĩ Mạt, lại nhìn thấy Lâm Dĩ Mạt đang học thì len lén chạy về lớp mình.
Bây giờ đúng dịp, cậu ta vừa có thể giúp cô một chuyện, lại không cần lo đến việc nói chuyện với cô sẽ quấy rầy đến cô.
“Dừng lại! Cậu bị thương!” Vẫn là Lâm Dĩ Mạt nhìn thấy máu trên tay cậu ta tứa ra, vội vàng bảo cậu ta xuống.
Triệu Ngôn Đường lúc này mới phát hiện mình bị thương, tay bắt đầu nhói lên từng đợt, nhưng cậu ta không muốn lộ ra trước mặt Lâm Dĩ Mạt, dửng dưng nói: “Không có gì, chỉ như gãi ngứa ấy mà.”
Rồi lại muốn lau tiếp.
“Cậu xuống đây cho tớ!” Lâm Dĩ Mạt trực tiếp lôi cậu ta xuống, cô có kinh nghiệm, vết thương chảy nhiều máu như vậy chắc chắn không nhỏ chút nào.
Triệu Ngôn Đường không chút phản kháng bị kéo xuống đất, Lâm Dĩ Mạt đã nhanh chóng đè khăn giấy lên trên tay cậu ta, bỗng dưng có vài tiên cánh bay trước mặt Triệu Ngôn Đường, làm gì còn nhớ đến vết thương của mình nữa.
Nhịp tim của cậu ta bắt đầu đập nhanh như vận động viên Sea Games đang chạy đua, toàn bộ máu trong cơ thể đều tập trung vào cánh tay đang được Lâm Dĩ Mạt nâng lên kia. Chỉ trong một hơi thở, cổ và mặt cậu ta đã đỏ bừng thành một quả cà chua nhãn hiệu bà Tân vlog, siêu to khổng lồ luôn.
Cậu, cậu ấy chạm vào tay mình kìa!
Lâm Dĩ Mạt chưa bao giờ gần Triệu Ngôn Đường đến vậy, gần đến nỗi chỉ cần cậu ta hơi cúi đầu đã có thể chạm vào tóc cô, hương hoa thoang thoảng quấn quít khứu giác của cậu ta, là từ người con gái ấy.
“… Triệu Ngôn Đường! Triệu Ngôn Đường!”
Trong cơn mê, Triệu Ngôn Đường nghe thấy giọng nói ngọt ngào của crush, cậu ta chớp mắt một cái, đầu óc mém tí nổ tung cuối cùng cũng tỉnh táo lại đôi chút, thấy Lâm Dĩ Mạt đang ngẩng đầu nhìn mình, ánh mắt đầy vẻ quan tâm lo lắng.
Cậu ấy đang lo lắng cho mình kìa.
… Xuân tâm rạo rực.jpg
“Cậu không sao đấy chứ?!”
Trong mắt Lâm Dĩ Mạt, mặt Triệu Ngôn Đường đơ như con bò đeo nơ, có vẻ như là bị đống máu trên tay mình dọa cho sợ rồi.
Cô rất là nhức đầu.
Sớm biết vậy thì không nên tham lam hưởng thụ, để Triệu Ngôn Đường làm giùm, bây giờ việc cậu ta bị thương nói sao đi nữa cô cũng có một phần trách nhiệm.
Thấy Triệu Ngôn Đường cuối cùng cũng tỉnh táo lại, Lâm Dĩ Mạt an ủi: “Chúng ta đến phòng y tế trước đã, xem thử vết thương có sâu hay không.”
Những người khác thấy máu trên tay Triệu Ngôn Đường chảy ra nhiều quá thì có hơi hoảng sợ, nháo nhào bảo cô và Triệu Ngôn Đường đến phòng y tế, việc trực nhật cứ giao cho họ.
Lúc này cơn đau từ vết thương hoàn toàn truyền tới não bộ, những suy nghĩ bậy bạ trong đầu Triệu Ngôn Đường bị cơn đau nhức đè xuống, cậu ta đau đến nghiến răng nghiến lợi, hổn hển nói: “Cậu giận hả?”
Lâm Dĩ Mạt chẳng hiểu ra sao: “Tớ giận cái gì?”
Triệu Ngôn Đường dùng tay phải không bị thương gãi đầu, hơi do dự nói: “Tôi vốn muốn giúp cậu lau cửa sổ, lại tự làm tay mình bị thương, có phải đã gây thêm phiền phức cho cậu không…”
Những lời này khiến Lâm Dĩ Mạt bỗng nhiên ngẫm lại chính mình.
Cô dường như lúc nào cũng đối xử lạnh nhạt với Triệu Ngôn Đường.
Chính cô là người đồng ý để đối phương giúp lau cửa sổ, nhưng sau khi bị thương, cậu ta lại tự hỏi liệu có phải đã gây rắc rối cho cô không.
Cái này làm Lâm Dĩ Mạt nhớ đến khi còn ở Thẩm gia, Sở Liên nhờ cô bê đồ. Bởi vì quá nặng nên cô không cẩn thận ngã xuống đất, tay còn bị bỏng. Nhưng lúc ấy chẳng ai quan tâm, thậm chí Sở Liên còn mắng Lâm Dĩ Mạt rằng bưng có mỗi cái mâm cũng ngã cho được, chỉ biết gây chuyện là giỏi.
Sau đó cô cảm thấy mình đúng thật là chỉ biết gây phiền phức cho người khác.
“Không có.” Lâm Dĩ Mạt thở dài, xin lỗi: “Là tớ sai, tớ không nên giao công việc của mình cho cậu.”
Triệu Ngôn Đường lập tức nóng nảy: “Sao lại là lỗi của cậu được! Là tự tớ chủ động giúp cậu, không liên quan gì đến cậu hết! Chỉ trách tớ không cẩn thận thôi.”
“May mà là tớ, nếu không người bị thương sẽ là cậu rồi. Tớ là con trai, da dày thịt béo, vết thương cỏn con này chỉ là chuyện nhỏ.” Cậu ta vừa nói vừa cười toe toét: “Chỉ cần cậu không cảm thấy tớ gây rắc rối là tốt rồi.”
Lâm Dĩ Mạt khẽ giật mình, không nói gì nữa.
Đây là lần đầu tiên Lâm Dĩ Mạt đến phòng y tế, cho nên khi cô nhìn thấy khuôn mặt của giáo viên y tế, cô kiểu: “???”
Đó là Hứa Tri Ngô!
Giáo viên phụ trách khám bệnh của trường Tam Trung là Hứa Tri Ngô!
Mấy ngày trước Chu Phàm Phàm có nói với cô là trường mới tuyển một giáo viên y tế, nghe nói cũng đẹp trai như thầy Lâm vậy, muốn kéo cô cùng đi nhìn lén, nhưng Lâm Dĩ Mạt từ chối với lý do “phải nghiêm túc học tập”.
Không ngờ rằng người đó lại là Hứa Tri Ngô.
Không phải ba cô bắt cóc người ta tới đâu ha?
“Ấy, làm sao thế?” Hứa Tri Ngô làm như không quen biết cô, ra hiệu Triệu Ngôn Đường ngồi xuống ghế, Lâm Dĩ Mạt cũng phối hợp, giả vờ không quen, giải thích ngắn gọn tình hình.
“Xử lý vết thương trước đã.” Hứa Tri Ngô lấy dụng cụ ra.
Quá trình này đối với Triệu Ngôn Đường mà nói quả thật sống không bằng chết, nỗi đau vốn dĩ còn có thể chịu đựng được đột nhiên nhân lên gấp bội.
Cậu ta cắn phần thịt trong má: “Lâm Dĩ Mạt, cậu… cậu đi ra ngoài trước đi.”
Nhịn lại.
Không thể khóc trước mặt crush được.
Lâm Dĩ Mạt thấy đôi mắt đỏ hoe của cậu ta, trong lòng hiểu rõ, đồng cảm mà lui ra ngoài.
Lâm Dĩ Mạt vừa đi, Triệu Ngôn Đường liền khóc rống lên, nước mắt tuôn như đê vỡ: “Thầy ơi thầy nhẹ một chút, đau quá a a a a.”
“Thầy làm nhẹ mà.” Giọng Hứa Tri Ngô đầy ý cười: “Đừng kêu lớn tiếng vậy, bên ngoài nghe thấy đó.”
Cậu ta đành phải nín tiếng gào lại, Hứa Tri Ngô xử lý vết thương một cách vừa khéo léo lại có phần hơi tùy ý, sau đó nói với vẻ thích thú: “Thích cô bé bên ngoài hả?”
Triệu Ngôn Đường bị nói trúng tim đen, lập tức đỏ mặt: “Nào, nào có, tụi em chỉ là bạn thôi, thầy đừng có nói lung tung!”
“Thích thì mạnh dạn tỏ tình đi, cứ giấu trong lòng thì ai mà biết được.” Hứa Tri Ngô nói với giọng điệu của một chiếc chiếu từng trải: “Không nắm bắt cơ hội, có khi bị người khác cướp đi đó.”
Triệu Ngôn Đường thầm nghĩ, sao thầy ấy lại nói như vậy, không phải giáo viên nên phản đối việc học sinh yêu sớm sao? Nhưng thầy giáo này lại cổ vũ cậu ta!
Tuy nhiên, Triệu Ngôn Đường cảm thấy đối phương nói thật có lý!
Nghĩ đến việc gần đây cô hay đi cùng Giang Tự, thành tích cũng tốt như vậy, mà cậu ta thì chỉ xếp cuối lớp…
Không phải Triệu Ngôn Đường không muốn học.
Cậu ta cũng muốn học hành chăm chỉ lắm chứ. Kiến thức biết cậu ta, cậu ta cũng biết tụi nó, nhưng lồng vào với nhau thì không hiểu cái quần què gì hết á.
Cậu ta bẩm sinh là đối thủ một mất một còn với học tập.
Uông Lỗi đã cho Triệu Ngôn Đường ý tưởng, để cậu ta mời Lâm Dĩ Mạt dạy kèm, như vậy thì có cơ hội ở cùng nhau rồi.
Triệu Ngôn Đường thật sự có hơi động lòng.
Nhưng cậu ta sợ Lâm Dĩ Mạt cảm thấy cậu ta quá ngốc,
gỗ mục không thể đẽo*.
*G
ỗ mục không thể đẽo (朽木不可雕也) /xiǔmù bùkě diāo yě/:
Hình dung một người giống như khúc gỗ mục, không thể điêu khắc đẽo gọt được ( nôm na là có cố gắng cũng không khá lên được).Còn không bằng cứ thẳng thắn một lần, thành tích học tập của Triệu Ngôn Đường vốn không tốt, cần gì phải lãng phí thời gian của đôi bên chứ.
…
Nhưng những lời thầy y tế nói lại đem đến cho cậu ta một chút xíu hy vọng.
Nếu tỏ tình, kể cả có bị từ chối cũng không sao, dù gì Lâm Dĩ Mạt cũng đã biết tấm lòng của cậu ta rồi.
Trái tim nhỏ bé của Triệu Ngôn Đường đập thình thịch như đang bị thả vào nước sôi. Để trấn tĩnh lại, cậu ta nhìn vết thương đã được xử lý của mình, rất sâu, lúc trước máu chảy không ngừng nên không thấy rõ, do đó không cảm thấy đáng sợ. Bây giờ cậu ta mới thấy da đầu tê dại: “Có cần khâu lại không ạ?”
“Không cần.” Hứa Tri Ngô trực tiếp đổ một chai nước thuốc lên vết thương của Triệu Ngôn Đường.
“—— A!!!” Cậu ta mất cảnh giác, kêu lên thảm thiết.
Lâm Dĩ Mạt đứng ở ngoài nghe thấy thì giật mình, vội vàng chạy vào: “Sao vậy…?”
“Không sao rồi.” Hứa Tri Ngô vỗ lên đầu Triệu Ngôn Đường một cái: “Chớ kêu lớn tiếng như vậy, người không biết còn tưởng thầy bắt nạt em.”
Triệu Ngôn Đường cúi đầu thật thấp, không dám nhìn Lâm Dĩ Mạt, mặt cậu ta nóng bừng như bị lửa đốt.
Vừa rồi hét to quá.
Cậu ta cho rằng Hứa Tri Ngô đổ cồn vào vết thương của mình.
Kết quả, sau khi nước thuốc được đổ xuống, cơn đau dữ dội do vết thương mang lại nhanh chóng giảm bớt, cậu ta qua loa lau mắt.
Phải giữ hình tượng!
Thứ duy nhất cậu ta có thể đem ra thể hiện trước mặt Lâm Dĩ Mạt chỉ có gương mặt này thôi.
Hứa Tri Ngô nhìn Lâm Dĩ Mạt đầy ẩn ý, nhìn đến mức khiến cô bối rối. Anh nhanh chóng băng bó cho Triệu Ngôn Đường, còn cột thêm cái nơ con bướm xinh đẹp: “Về nhà cẩn thận đừng đụng vào nước, thứ hai đến chỗ thầy thay băng.”
Triệu Ngôn Đường: “Em cảm ơn thầy.”
Trong đầu cậu ta nghĩ dù sao cũng đã mất thể diện, dứt khoát kéo Lâm Dĩ Mạt chạy ra khỏi phòng y tế.
“Khá hơn chút nào không?” Lâm Dĩ Mạt hỏi.
Triệu Ngôn Đường phát hiện mình còn đang nắm cổ tay cô, vội thả ra như bị điện giật, lắc đầu như trống bỏi: “Giáo viên y tế của trường thật là giỏi, sau khi thoa thuốc lên có cảm giác lành lạnh chứ chẳng đau tí nào.”
Lâm Dĩ Mạt yên tâm, nhất định thuốc chữa thương này là hàng độc quyền của Hứa Tri Ngô.
“Không biết mọi người quét dọn xong chưa, tớ về xem một chút, cậu về nhà đi.” Suy nghĩ một chút, cô lại nhắc nhở thêm: “Nhớ kỹ lời thầy Hứa nói, về nhà đừng đụng vào nước.”
Lâm Dĩ Mạt xoay người đi về hướng tòa nhà giảng dạy.
Triệu Ngôn Đường nhìn bóng lưng cô, tay phải buông thõng bên hông nắm chặt thành đấm, thả ra rồi lại nắm chặt, làm như vậy ba lần, rồi như đã hạ quyết tâm, cậu ta buột miệng nói “Đợi đã”.
Lâm Dĩ Mạt dừng bước lại, quay đầu: “Sao vậy?”
Rõ ràng bây giờ đã là cuối tháng mười, nhiệt độ chuyển lạnh. Nhưng Triệu Ngôn Đường lại cảm thấy như đang đứng giữa trời hè, dưới cái nắng nóng thiêu đốt da thịt. Cậu ta khẩn trương đến nỗi trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
“Ừm thì…” Cậu ta nuốt nước bọt: “Tớ có lời muốn nói với cậu.”
Nể tình cậu ta là người bị thương, Lâm Dĩ Mạt trở nên kiên nhẫn hơn mọi khi. Cô xoay người bước lại gần cậu ta: “Cậu muốn nói gì?”
Triệu Ngôn Đường âm thầm nhéo bắp đùi mình một cái.
Hốc mắt của chàng trai rất sâu, con ngươi cực kỳ nhạt, khiến cho ánh mắt của cậu ta rất trong trẻo, cộng với ngũ quan sắc sảo, làm cho chàng trai có dáng vẻ như sự kết hợp của thiếu niên và thanh niên ( tóm lại là đẹp trai).
Triệu Ngôn Đường chăm chú nhìn vào mắt Lâm Dĩ Mạt, nói lời tỏ tình nghiêm túc đầu tiên trong đời: “Tớ thích cậu, Lâm Dĩ Mạt.”
Nói xong, cậu ta nín thở.
Ông trời dường như cũng giúp cậu ta —— một cơn gió nhẹ đến đúng lúc, khẽ khàng vờn quanh họ, ngay cả những chiếc lá rụng trên mặt đất cũng bị gió cuốn theo, rồi từ từ hạ xuống.
Điều này khiến Triệu Ngôn Đường có thêm dũng khí, thế là cậu ta nhìn thẳng vào mắt Lâm Dĩ Mạt, nói lần nữa: “Lâm Dĩ Mạt, tớ thật sự rất thích cậu!”
“Từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu vào ngày thi tuyển sinh, tớ đã thích cậu rồi.”
“Từ trước đến nay tớ luôn không tin vào bốn chữ “vừa gặp đã yêu”, nhưng sau khi gặp cậu, tớ tin.”
Một lời tỏ tình bất ngờ mà không có quá nhiều sự chuẩn bị, tức là cậu ta cũng không biết nên nói cái gì, đành phải bày tỏ những lời mình muốn nói ra một cách thẳng thắn và rõ ràng nhất.
Thư tình Lâm Dĩ Mạt nhận được sau khi nhập học có rất nhiều, những sự ga lăng, lấy lòng cũng nhận được rất nhiều.
Nhưng người đứng trước mặt cô nghiêm túc tỏ tình, chỉ có Triệu Ngôn Đường mà thôi.
Cô mới vừa định nói đã thấy mồ hôi chảy ròng ròng trên trán Triệu Ngôn Đường, đồng thời cũng chú ý tới tay phải đang siết chặt thành nắm đấm của cậu ta.
Vậy nên, cái câu “Cậu không phải bị thương ở tay mà là ở đầu đúng không?” chẳng thể nào thốt ra được.
Sự yên lặng kéo dài cho Triệu Ngôn Đường thêm hy vọng.
Nếu như Lâm Dĩ Mạt không thích cậu ta, khả năng cao là sau khi cậu ta nói xong cô đã lập tức từ chối rồi.
Như vậy…
Nhịp tim đang đập dồn dập lại tiếp tục tăng tốc.
“Triệu Ngôn Đường.” Lâm Dĩ Mạt suy nghĩ một chút, nói: “Cậu thích điểm gì ở tôi?”
Trong nháy mắt trong đầu Triệu Ngôn Đường xẹt qua rất nhiều ý nghĩ, nhưng lại không cách nào nắm bắt cụ
thể những ý nghĩ này, mãi một lúc lâu sau, cậu ta mở miệng: “… Tớ cũng không biết nữa.”
Nhưng cậu ta chắc chắn.
Cậu ta thích Lâm Dĩ Mạt.
Nhìn thấy cô sẽ rất vui vẻ.
Không thấy được cô sẽ trống vắng vô cùng, và hình bóng của cô luôn hiện lên, chiếm lấy tâm trí cậu ta.
Giờ ra chơi sẽ cố gắng qua lớp khác tìm cô, thấy cô rồi sẽ rất hạnh phúc.
Cho dù cảm thấy mình không xứng với cô, cậu ta vẫn muốn thể hiện trước mặt cô nhiều hơn. Nếu cô không vui, cậu ta sẽ tự kiềm chế. Còn nếu cô vui, cậu ta sẽ càng cố gắng hơn nữa.
Chỉ muốn… đưa tất cả những điều tuyệt vời nhất, hạnh phúc nhất đến trước mặt cô, làm cho cô cũng hạnh phúc.
…
Không biết những câu thoại thấy trên TV từ đâu hiện ra trong đầu, Triệu Ngôn Đường ngay lập tức bổ sung một câu: “Thích cậu thì chẳng cần có lý do!”
…
Lâm Tự Thu ngồi trong phòng làm việc khéo léo từ chối lời mời cùng tan làm của cô giáo dạy Sinh, hắn bình thường rất tự giác không chú ý đến con gái rượu của mình quá nhiều. Nhưng mỗi ngày sau giờ tan học hắn vẫn dùng thần thức quét một chút, xác nhận thời gian con gái rời trường.
Cho nên hắn vô tình xem được chuyên mục “livestream tỏ tình trực tiếp”.
Mồm cũng dẻo gớm nhỉ.
Lại còn “thích cậu thì chẳng cần có lý do” nữa.
Nghĩ đến dáng vẻ con gái cưng một lòng với học tập, hắn lại lắc đầu, cảm thấy hy vọng của Triệu Ngôn Đường không lớn.
Lâm Tự Thu không giống Lâm Dư Thu hay Lâm 13.
Mặc dù hắn cũng cho rằng không ai có thể xứng với cục vàng nhà mình, nhưng chỉ cần con gái cưng vui vẻ, chỉ cần cô thích, có xứng hay không chẳng quan trọng.
Nhưng con gái cũng không có khái niệm “thích”.
Lâm Dư Thu nói một khi bé cưng thật sự “thích”, cuối cùng phải chia tay, cô chắc chắn sẽ bị tổn thương. Để diệt sạch khả năng bé cưng chịu đau khổ thì phải nhổ cỏ tận gốc.
Nhưng hắn lại cảm thấy, để cho con bé cảm nhận được tình yêu đích thực, cho dù cuối cùng nó có đau đớn thì đó cũng là một trải nghiệm trong đời nó.
Hắn mất tích khi con gái còn bé xíu, không thể bảo vệ cô trong mười năm trưởng thành quan trọng nhất, để cô lớn lên trong vô tư, không chút phiền não.
Mà nay bé con đã lớn, họ không thể bảo bọc con bé quá kỹ chỉ vì lo sợ nó sẽ bị tổn thương được.
Hắn chỉ hy vọng đứa nhỏ ở dưới đôi cánh của hắn, có thể tùy ý muốn làm gì thì làm, không cần lo toan điều gì, càng tự do phóng khoáng càng tốt.
…
Giống như Triệu Ngôn Đường – diễn viên trực tiếp tại trường quay chương trình tỏ tình, cha già Lâm Tự Thu cũng đang chờ đợi câu trả lời từ con gái cưng.
Hắn thật sự thích sự dũng cảm của cậu nhóc Triệu Ngôn Đường này —— mặc dù theo quan sát thông thường của hắn, Triệu Ngôn Đường rớt ngay từ vòng gửi xe.
“Lời tỏ tình của cậu tôi nhận, cảm ơn.” Lâm Dĩ Mạt cong mắt với Triệu Ngôn Đường.
Triệu Ngôn Đường đang phấn khích, lại nghe thấy cô chốt hạ một câu: “Nhưng chỉ lần này thôi, không có lần sau, tôi chỉ muốn học cho giỏi, cậu thích người khác đi, đừng phí thời gian với tôi làm gì, tôi cũng không muốn phí thời gian cho những chuyện nhàm chán đó.”
Triệu Ngôn Đường nghe thấy một tiếng “thịch”, đó là tiếng tim đập dội về màng nhĩ.
Phản ứng của Lâm Dĩ Mạt nằm trong dự liệu.
“Tớ biết.” Cậu ta đè nén nỗi buồn trong lòng, thận trọng hỏi: “Vậy chúng ta có thể làm bạn được không?”
Lâm Dĩ Mạt nghiêng đầu: “Không phải cậu luôn coi mình là bạn tôi sao?”
Nghĩa là có thể đúng không?
Thanh HP của Triệu Ngôn Đường lập tức được bơm đầy: “Tớ có hai vé xem phim nè, 2 giờ chiều mai chiếu, tụi mình đi chung đi.”
Lâm Dĩ Mạt không có hứng thú với phim ảnh cho lắm: “Cậu hỏi Phàm Phàm đi, cậu ấy thích mấy thứ này lắm.”
“… Được rồi.” Cậu ta bị điên mới đi hỏi Chu Phàm Phàm.
“Tôi về lớp đây.” Lâm Dĩ Mạt xoay người đi.
Cô thở phào một cái thật dài.
Cách tỏ tình của Triệu Ngôn Đường không giống với những bạn nam hay lấy lòng cô. Mặc dù cô không thích Triệu Ngôn Đường, nhưng tình cảm của cậu ta dành cho cô lại càng khó hiểu hơn. Lâm Dĩ Mạt chẳng hiểu nổi, nhưng sự nghiêm túc của cậu ta khiến cô không thể tùy tiện đả kích.
Nói rõ ra là tốt rồi.
…
Lâm Tự Thu đã đoán trước được kết quả này. Như thường lệ, hắn chiếu màn “bé cưng được tỏ tình” lên giới linh hồn, chia sẻ cho những Lâm Tự Thu khác.
Đây là một trong những lý do khiến Lâm 13 và Lâm 3 tuổi thích Lâm Tự Thu nhất: Size XL sẽ chia sẻ với hai người họ mấy chuyện thú vị của con gái ở trường. Không giống Lâm 23, đến cả “chia sẻ” là cái gì cũng không biết. =))
Lâm Dư Thu – người đang ở nhà tự tay làm đồ ăn nhẹ cho con gái cưng, nhắm hờ mắt.
Lâm 13 và Lâm 3 tuổi đã về rồi.
Lâm Dư Thu bưng đồ ăn vặt đã chuẩn bị xong ra, hai acc phụ cũng chú ý đến anh.
Qua khoảng thời gian được Lâm Dĩ Mạt điều chỉnh này, ba Lâm Tự Thu đã chung sống hòa thuận hơn rất nhiều, hai acc phụ cũng không còn quá sợ Lâm Dư Thu như trước nữa.
Lâm Dư Thu chiên một
bát* khoai tây chiên có màu vàng đẹp mắt, một mùi thơm phưng phức xông vào mũi, làm cho hai acc phụ rục rịch, Lâm 3 tuổi còn lau khóe miệng nuốt nước miếng.
*
Thuyên: Raw nó để là 篮子 /lánzi/
tức là “rổ” ấy. Mình chẳng thấy ai đựng khoai tây chiên trong rổ cả nên xin mạn phép đổi lại nha =))))“Bé muốn ăn…”
Lâm Dư Thu nói với Tương Nghi đang đợi bên cạnh: “Mang qua đây.”
Tương Nghi đặt một cái đĩa xuống trước mặt họ, trên đĩa cũng có khoai tây chiên, nhưng màu thì hơi cháy, còn có vài lát bị vỡ.
Đây là thành phẩm từ lần đầu tiên Lâm Dư Thu thử chiên nhưng không kiểm soát lửa tốt.
Hai acc phụ: “…”
Lâm 3 tuổi nhìn túi khoai có màu sắc đẹp mắt kia, rồi nhìn cái đĩa trước mặt, nghĩ rằng mình không được cướp đồ ăn với Mạt Mạt nên ngoan ngoãn ăn thành phẩm thử nghiệm.
Hương vị ngon ngoài sức tưởng tượng, giòn tan luôn.
“Ngon á.” Bé mời Lâm 13 ăn cùng.
Lâm 13 chảnh chó nghiêng đầu, biểu thị cậu thèm vào, tự cậu cũng có thể chiên một phần còn đẹp hơn.:))
Lâm Dư Thu đang ngồi trên ghế nói: “Bé cưng bị thằng ranh kia tỏ tình, tụi bây nghĩ sao?”
Lâm 3 tuổi giơ cánh tay nhỏ như búp măng lên, trả lời trước: “Tui thấy thái độ của Triệu Ngôn Đường này được, trông cũng bảnh giai nữa.”
Lâm 3 tuổi hiểu tỏ tình nghĩa là gì, cách đây không lâu có một bé gái dễ thương trong lớp mẫu giáo đã tỏ tình với bé. Cô bé nói thích bé vì bé dễ thương, còn nói sau này sẽ dắt bé đi ăn đồ cay uống thứ ngon nữa, bé rất thích bạn gái kia.
“Bảnh cái con khỉ! Xấu chết đi được!” Lâm 13 hung hăng nói: “Ngay cả thoại phim cũng tuồn ra khỏi mồm được thì chứng tỏ điều gì biết không?”
Lâm 3 tuổi tò gặng hỏi: “Điều gì?”
“Chứng tỏ thằng oắt này là một con bướm lả lơi! Đối với bất kỳ cô gái xinh đẹp nào cậu ta cũng sẽ nói như vậy! Cậu ta chính là một thằng phắc boi chính hiệu!”
Lâm 3 tuổi khiếp sợ: “Sao ông biết?”
Lâm 13 đắc ý chỉ mắt mình: “Đương nhiên là nhìn ra được.”
Lâm 3 tuổi mở to mắt nhìn cậu ta, nhìn nửa ngày vẫn cảm thấy Triệu Ngôn Đường trông cũng ra gì phết mà.
Hai người lại đi nhìn Lâm Dư Thu.
“Ông thì sao?” Lâm 13 hỏi.
Lâm Dư Thu lạnh nhạt nói: “Ý của tao cũng giống mày.”
Mặt trời mọc lên từ đằng Tây hả?
Cái thằng cha khùng… Lâm 23 lại đồng ý với ý kiến của cậu?
Lâm 13 không hiểu ra làm sao lại thấy có hơi…
thụ sủng nhược kinh*?
*
Thụ sủng nhược kinh (受宠若惊):
được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo. (Theo diễn đàn dembuon)Đối mặt với ánh mắt của Lâm Dư Thu và Lâm 13, Lâm 3 tuổi không có chỗ dựa size XL
tứ cố vô thân*, liếm vụn khoai tây chiên trên đầu ngón út của mình, ngay lập tức quay xe: “Vậy tui cũng giống với mấy ông.”
*
Tứ cố vô thân: Giải thích nghĩa theo wiktionary:(
Nghĩa đen ) ngoái nhìn bốn phía không có người thân. (
Nghĩa bóng ) đơn độc, không có ai là người thân thích.
“Lâm Tự Thu lại đánh giá cậu ta không tệ.” Lâm Dư Thu nhìn về phía hai người: “Mắt thấy tai nghe, thôi thì như này, ngày mai chúng ta đi tìm thằng oắt này.”
Hai acc phụ hoàn toàn không có ý kiến.
Lâm Dư Thu: “Đừng để cho bé cưng và Lâm Tự Thu biết.”
Lâm 13: “Biết rồi, tôi cũng không ngu.”
Lâm 3 tuổi: “Ừm ừm.”
Kết quả Lâm Tự Thu vẫn biết được —— do Lâm 3 tuổi vạ miệng nói ra.
Lâm Tự Thu: “…”
Lâm Dư Thu “đi tìm”, thật sự chỉ đơn giản là “đi tìm” thôi sao?
Hắn ho khan một tiếng.
Là size lớn nhất, ba acc phụ đứng cùng một chiến tuyến, XL còn có thể làm gì đây?
Đương nhiên là tham gia cùng rồi.
Phải có hắn quan sát mới an toàn.
“Tôi đi cùng các cậu.”
Lâm Dư Thu: “Hả?”
Lâm Tự Thu: “Ừ.”
…
Lâm Dĩ Mạt: “?”
Sao cô cứ thấy bầu không khí giữa nhóm Lâm Tự Thu tối nay nó cứ là lạ thế nào ấy.
Bỗng nhiên nhận được tin nhắn WeChat của Chu Phàm Phàm: [ Cục cưng của tớ ơi, Triệu mồm to bị bệnh rồi!!! ]
Lâm Dĩ Mạt cau mày, chẳng lẽ sau khi Triệu Ngôn Đường bị cô từ chối, đến giờ vẫn còn thấy đau khổ sao?
[ Chuyện gì vậy? ]
Chu Phàm Phàm: [ Cậu ta rủ tớ chiều mai đi xem phim! Không phải bị bệnh thì là cái gì? Nếu không sao cậu ta lại làm như vậy? ]
Bị cái nết nhiều chuyện quấy phá, trực giác cô nàng cho là chuyện Triệu Ngôn Đường nổi khùng chắc chắn có liên quan đến Mạt cưng.
Lâm Dĩ Mạt dở khóc dở cười: [ Cậu muốn đi không? ]
Chu Phàm Phàm: [ Đi! Sao lại không chứ! Đây chính là bộ phim có sự tham gia của anh Tiêu Tiêu nhà tớ! Mấy hôm trước tớ có đặt vé nhưng mà sold out mất rồi. ]
…
Ngày thứ hai, Lâm Dĩ Mạt hiếm khi ngủ nướng, lúc tỉnh dậy đã trưa rồi, ăn trưa xong, buổi chiều cô còn đến lớp dạy vẽ nữa.
Bất ngờ là Lâm Tự Thu nói hắn muốn đến công ty một chuyến, bảo Tương Nghi lái xe đưa cô đi.
Lâm Dĩ Mạt cất bản vẽ xong, hỏi Tương Nghi đang lái xe: “Anh có cảm thấy các ba của tôi có cái gì đó kỳ kỳ không?”
Tương Nghi đương nhiên sẽ không nói gì về chuyện của nhóm Lâm Tự Thu, anh ta lắc đầu: “Công chúa điện hạ, không có đâu.”
Lâm Dĩ Mạt: “… Ở nhà anh kêu vậy thì thôi cũng được, nhưng ở bên ngoài tuyệt đối không được! Nếu không tôi sẽ tức giận đấy.”
Tương Nghi: “Vâng, thưa công chúa điện hạ.”
Lâm Dĩ Mạt: “…”
Giống như biết cô đang nghĩ gì, Tương Nghi giải thích: “Bây giờ chỉ có hai người là tôi và điện hạ thôi.”
“Cô chủ đừng giận, anh ta chính là một tên đầu gỗ.” Li Tâm dụi cái đầu lông xù của mình lên người cô.
Là một con thú cưng có thể được cô chủ ôm vào ngực suốt ngày, nó thực sự rất may mắn.
Nhưng nó vẫn hâm mộ Tương Nghi.
Bởi vì Tương Nghi có thể hoàn toàn hóa thành hình người, lại thuộc Hoa Tộc có vẻ đẹp nức tiếng, còn có tay nghề nấu ăn không có chỗ chê. Thế là anh ta được trọng dụng, còn có thể ở một mình với cô chủ.
Sau khi nghĩ lại chút, so với con cửu yêu hồ kia, họ đều vô cùng may mắn.
Rồi nó mãn nguyện gầm gừ.
…
Mà sau khi con gái rượu ra ngoài, 4 Lâm Tự Thu cũng lên đường.