Ngay khi Lâm Dĩ Mạt chuẩn bị nhận trà sữa thì một bàn tay mảnh khảnh đẹp đẽ từ phía sau vươn ra, thay cô nhận trà sữa.
“Thầy, thầy Lâm!”
Hai mắt Triệu Ngôn Đường mở to như cái chuông đồng.
Anh thầy đẹp trai nhất trường này đến hồi nào vậy!
Không biết vì sao, sau khi nhìn vào mắt của thầy Lâm, cậu ta lại đột nhiên cảm thấy chột dạ, xen lẫn với đó còn có nỗi sợ hãi không tên.
Lâm Dư Thu lắc nhẹ ly trà sữa, khẽ nói: “Cho thầy được không?”
Triệu Ngôn Đường yên lặng lắc đầu.
Rồi cậu ta không nhịn được oán thán trong lòng, thầy là thầy mà lại đi cướp trà sữa của học sinh, không thấy xấu hổ à.
Sau đó Triệu Ngôn Đường trơ mắt nhìn anh thầy hot boy cắm ống hút vào ly trà sữa, hút một ngụm rồi thản nhiên nhận xét: “Ngọt thật đấy.”
Thái độ đó… khiến cậu ta nghĩ đến một thành ngữ:
Rồng đến nhà tôm*.
*
Gốc là “Hu tôn hàng quý” (紆尊降貴)
nghĩa là “chiếu cố, hạ mình làm gì đó” nên mình nghĩ có thể thay bằng thành ngữ Việt Nam “Rồng đến nhà tôm”.Mặc dù thầy Lâm chỉ dạy lớp 10 nhưng danh tiếng của thầy không chỉ truyền khắp khối 10 mà đến lớp 11, 12 cũng có nghe đồn. Ai cũng nói thầy Lâm này rất hòa nhã, không hề nghiêm khắc chút nào, thậm chí còn hay nói đùa với học sinh.
Nhưng sao cậu ta lại thấy ông thầy này hung dữ ghê gớm, thở mạnh tí thôi cũng không dám, chỉ có thể thầm thúc giục trong đầu:
Thầy đi lẹ giùm em cái.
Advertisement
Cậu ta quá chú tâm đến Lâm Dư Thu nên không để ý rằng cô gái cậu ta thích không hề mở lời chào thầy lúc thầy đến.
Cho đến khi ——
“Muốn uống thử chút không?”
Cậu ta nhìn thấy thầy Lâm đưa trà sữa cho Lâm Dĩ Mạt, hỏi với tông giọng không thể dịu dàng hơn. Cậu ta dám cam đoan, cái giọng này tuyệt đối không phải giọng điệu nên có giữa một giáo viên và một học sinh!
Lâm Dĩ Mạt đã quen với việc được ba mình đút cho ăn, cũng không suy nghĩ nhiều, theo bản năng cúi đầu hút một hơi.
Triệu Ngôn Đường: “!!!”
Cậu ta nhìn Lâm Dĩ Mạt, rồi lại nhìn Lâm Dư Thu.
Nhìn Lâm Dư Thu, rồi nhìn Lâm Dĩ Mạt.
Cuối cùng tầm mắt rơi trên ống hút.
Hai người họ hút cùng một cái ống hút đấy hả có đúng không hảaaa!
Đm đm đm!!!
Quan trọng là động tác của họ vô cùng tự nhiên, như thể đã làm việc này vô số lần.
Triệu Ngôn Đường nhớ lại mấy lời bàn luận của các bạn nữ, cái gì mà thầy Lâm chính là hình mẫu lý tưởng, tìm bạn trai phải lấy thầy Lâm làm chuẩn vân vân mây mây.
Vẻ mặt cậu ta thoắt cái thay đổi.
Như là đã biết được một bí mật vừa kinh hoàng vừa xấu hổ nào đó, Triệu Ngôn Đường không nói một lời, xoay người chạy đi thật nhanh.
Lâm Dĩ Mạt: “???”
“Triệu…” Cô hoàn toàn không ngờ tới chuyện này.
Sao Triệu Ngôn Đường lại đột ngột chạy đi thế?
Chẳng lẽ là ba cô đã làm cái gì?
Cô vội vàng nhìn Lâm Dư Thu.
Lâm Dư Thu vô tội nhìn lại: “Ba ba có làm cái gì đâu, bé à, vậy mà con lại nghi ngờ ba.”
Lâm Dĩ Mạt nửa tin nửa ngờ: “Vậy sao bọn ba lại tìm Triệu Ngôn Đường?”
“Còn ba nữa.” Cô chĩa mũi dùi sang phía Lâm 3 tuổi đang dùng con mắt tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm trà sữa: “Tại sao lại cắn Triệu Ngôn Đường!”
Mém tí là quên phải giận rồi.
Lâm 3 tuổi tự tin ném cái nồi trở lại: “Lâm 13 bảo ba cắn. “
Bé hông dám kéo L với XL xuống nước đâu.
Lâm Dư Thu lại bổ sung một câu: “Con còn uống không?”
Cô không thật sự thích đồ ngọt lắm.
“Không uống nữa.”
Lâm Dư Thu thuận tay đưa trà sữa cho Lâm 3 tuổi đang thấy thèm, bé ôm ly uống ừng ực.
Lâm Dĩ Mạt: “…”
Muốn giận cũng ứ có giận nổi luôn ý.
Lâm 13 đang trốn cũng chạy lại.
“Sau này các ba đừng quấy rầy Triệu Ngôn Đường nữa.”
Cô lười hỏi lí do nhóm Lâm Tự Thu tìm tên đó, nghĩ tí là đoán được, chắc chắn là chuyện hôm qua Triệu Ngôn Đường tỏ tình với cô bị họ biết được.
“Nếu chuyện này còn xảy ra lần nữa là con giận thật đấy!”
Sau đó bỏ lại 3 Lâm Tự Thu khác, quay về lớp vẽ.
Lâm Dĩ Mạt biết, Lâm Tự Thu chắc chắn cũng ở gần đó, chẳng qua là không xuất hiện mà thôi. Cô đã giáo dục 3 Lâm Tự Thu này rồi, người còn lại cũng không thể bị bỏ lại phía sau.
Vì vậy, Lâm Tự Thu nhận được tin nhắn WeChat mà con gái cưng gửi tới: [ Ba cũng vậy! ]
Nghĩ đến biểu cảm tức giận cực kỳ đáng yêu của con gái, hắn sờ mũi.
Ầy, hiếm khi làm “chuyện xấu” một lần lại bị con gái bắt quả tang.
Nhưng sao cục cưng biết hắn cũng tham dự vào nhỉ?
Nhất định là do con bé quá thông minh nên đoán được!
Tối đến, sau khi về nhà, Lâm Dĩ Mạt nhấn mạnh lần nữa với nhóm Lâm Tự Thu.
Chờ các ba ruột ngoan ngoãn hứa hẹn xong, lúc này cô mới bỏ qua cho họ.
Sau đó Lâm Dĩ Mạt đi tắm.
Tắm xong, cô đứng ở trước gương, nhớ lại vẻ mặt chờ đợi của Lâm Tự Thu khi hỏi cô có người mình thích không, cảm thấy rất bất lực.
Ba nhà người ta nghĩ đủ cách ngăn cản con gái mình yêu sớm, hắn ngược lại là một ông bố rất thoáng, chỉ mong cô có thể yêu sớm.
May là 3 người khác không chung ý tưởng với hắn.
—— “Nhưng mà ký chủ ơi, lúc Lâm Tự Thu hỏi cô ‘Có thích ai không’, trong lòng cô có thoáng qua bóng dáng một người ớ ~ “
Lâm Dĩ Mạt: “…”
“Tôi không biết cậu còn có chức năng này nữa đó.”
—— “He he he.”
Lâm Dĩ Mạt bị hệ thống cười vô mặt đến mức thấy không được tự nhiên, buồn bực nói: “Một hình bóng thoáng qua không có nghĩa là tôi thích người ta, chẳng qua là lóe lên trong tiềm thức mà thôi!”
Hệ thống thức thời không lên tiếng nữa.
Lâm Dĩ Mạt hừ một tiếng, ra khỏi phòng tắm.
Hầu như mọi khi cô đều ngủ trong phòng khách với nhóm Lâm Tự Thu, tối hôm nay Lâm Dĩ Mạt lại trở về phòng mình, sau đó nhận được video call WeChat từ Chu Phàm Phàm. Hai cô gái trò chuyện hơn nửa giờ, cuối cùng Chu Phàm Phàm hẹn Lâm Dĩ Mạt ngày mai đi shopping.
“Mẹ tớ cho tớ 2000 tệ để mua quần áo, Mạt Mạt, cậu có mắt nhìn tốt, đi chọn đồ giúp tớ nha.”
“Được thôi.”
Lâm Dĩ Mạt vui vẻ đồng ý.
Ngày hôm sau, cô giáng bốn Lâm Tự Thu vào lãnh cung, vui vẻ đi shopping với bạn thân. Hai người hẹn gặp nhau ở lối vào của một khu phố thương mại. Lúc Lâm Dĩ Mạt đến, Chu Phàm Phàm gửi tin nhắn nói còn ở trên xe buýt.
Chu Phàm Phàm: [ Hu hu hu, đang kẹt xe quá nè. ]
Lâm Dĩ Mạt an ủi cô nàng: [ Đừng lo, tớ đứng đợi ở đây, nhớ để túi đằng trước người nha, cẩn thận kẻo bị trộm. ]
Chu Phàm Phàm sau khi nghe lời dặn này, không biết có phải do hiệu ứng tâm lý hay không, cô nàng luôn cảm thấy ánh mắt của một người đàn ông ở rất gần mình cứ lén lút kiểu gì ấy, trông hệt ăn trộm. Chu Phàm Phàm vội vàng chuyển túi ra trước ngực rồi siết chặt, đi chen về phía đám người đằng sau.
Sau đó, từ ngoài cửa sổ, cô thấy Giang Tự ăn mặc hoàn toàn khác với khi ở trường. Thừa dịp xe buýt đang đỗ, Chu Phàm Phàm giơ điện thoại chụp một tấm rồi gửi qua.
[ Tớ nhìn thấy Giang Tự rồi! Ôi vl, cậu ta mặc thế này suýt làm tớ nhận không ra luôn ấy! ]
Giang Tự trong ấn tượng của mọi người cũng không phải là loại học bá lạnh lùng như băng —— bốn chữ này là thuộc về Lâm Dĩ Mạt.
Tính cách cậu rất tùy ý.
Nếu có người muốn hỏi chuyện học hành, dù nam hay nữ thì đều sẽ theo bản năng chọn Giang Tự.
So với Lâm Dĩ Mạt, họ đều cảm thấy Giang Tự bình dị gần gũi hơn.
Nhưng thế thì cũng không ngăn mọi người có một tư tưởng sai lầm: Học sinh xuất sắc chắc cũng là một học sinh ngoan, hiểu chuyện, chững chạc.
Quan niệm này sâu đến nỗi Chu Phàm Phàm khá là sốc khi thấy Giang Tự ăn mặc theo style học sinh hư như vậy, cảm thấy cậu đã thay đổi thành một con người khác.
Lâm Dĩ Mạt nhìn ảnh, khá ngạc nhiên, sau đó dặn cô nàng đừng phát tán bừa bãi.
[ Yên tâm đi, tớ chỉ gửi cho mỗi cậu thôi. ]
Chờ Chu Phàm Phàm đến, cả hai đi dạo qua khu phố thương mại, cuối cùng cũng mua quần áo xong. 2000 tệ của Chu Phàm
Phàm chỉ còn lại 200, cô nàng kéo tay Lâm Dĩ Mạt: “Đi, tớ mời cậu ăn một bữa buffet no căng luôn.”
Cả hai chọn một nhà hàng buffet hải sản, có thẻ học sinh có thể được giảm nửa giá.
Chu Phàm Phàm sững sờ: “Nhưng tớ không mang theo thẻ học sinh.”
“Tớ mang đây.” Lâm Dĩ Mạt cười nói, bây giờ mặc dù không phải lo toan chuyện tiền bạc nữa, nhưng cô vẫn thấy rất hào hứng với mấy hoạt động thương mại giảm giá này.
Lâm Dĩ Mạt đeo một chiếc vòng bạc trên cổ tay phải, đó là chiếc vòng không gian mà Lâm Tự Thu tặng cô —— sau khi chiếc nhẫn không gian của Lâm Dư Thu về lại với chủ, Lâm Tự Thu lắm tiền hơn đã chuẩn bị chiếc vòng này cho con gái đeo trên cổ tay, không gian không lớn, chừng vài mét vuông.
Nếu lớn quá thì lúc con gái tìm đồ sẽ phiền phức lắm.
Lâm Dĩ Mạt để hết tài liệu học tập cô cần sử dụng ở trong đó, khi cần dùng cái gì thì che vòng lại tí là được.
Cô cho tay vào túi rồi lấy thẻ học sinh ra.
Chu Phàm Phàm nào biết mánh khóe bên trong, chỉ nghĩ là bạn mình cẩn thận, ra ngoài chuẩn bị đầy đủ hết, không giống cô nàng, lúc nào cũng quên trước quên sau.
Ăn cạn đáy nồi, Chu Phàm Phàm bỗng nhiên bị tiêu chảy, vội vàng chạy vào WC trong tiệm, còn Lâm Dĩ Mạt đến khu rau để lựa rau.
Nhớ tới Chu Phàm Phàm nói rằng thích ăn tôm hùm, Lâm Dĩ Mạt chuyển hướng sang chỗ tôm hùm đang bật tanh tách, chỉ còn lại một con cuối cùng. Khi cô dùng kẹp gắp kẹp lấy nó, một chiếc kẹp gắp thức ăn khác cũng đáp xuống giống cô.
… Đụng tôm rồi.
Lâm Dĩ Mạt nghĩ kiểu gì người ta cũng refill lại, vì vậy thả lỏng chiếc kẹp, tôm hùm bị một chiếc kẹp khác bắt được.
Nhưng người bắt được tôm hùm cũng không đi, cô nghe có người ở phía xa gọi một tiếng:
“Anh Quý, lấy thêm sò điệp nhá.”
“Muốn ăn thì tự đi mà lấy.”
Lâm Dĩ Mạt nghe thấy giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc, cô nghiêng đầu, bắt gặp đôi mắt tối tăm lạnh nhạt của Quý Bách Xuyên.
Lần cuối cùng cô gặp anh ta là vào ngày khai giảng, lúc đó Lâm 13 và Lâm 3 tuổi đang xem phim ở cửa hàng tiện lợi thì bắt gặp anh ta. Hồi đó Lâm Tự Thu size L vẫn chưa trở lại, Quý Bách Xuyên nhắc nhở cô Thẩm gia tính động thủ với cô. Sau đó Thẩm Sùng Hoa thuê bốn người kia, rồi Lâm Tự Thu size L trở lại.
Lâm Dư Thu khiến người Thẩm gia lần lượt bị thương nặng, chuyện sau đó thì Lâm Dĩ Mạt không biết.
Nhưng Quý Bách Xuyên chân trước vừa nhắc nhở cô, chân sau người Thẩm gia đã xảy ra chuyện. Anh ta hẳn đã nghi ngờ Lâm Dĩ Mạt, cho nên lúc này ánh mắt nhìn cô có hơi kỳ lạ.
Lâm Dĩ Mạt suy nghĩ một chút, cất lời chào trước: “Thật là trùng hợp.”
Quý Bách Xuyên liếc nhìn đĩa của cô: “Một mình?”
“Không.” Lâm Dĩ Mạt lắc đầu: “Đi với bạn.”
“Úi chà chà, anh Quý, người đẹp này là ai vậy?” Một nam sinh nhảy tới, nhìn thấy Lâm Dĩ Mạt thì hai mắt sáng lên như đèn pha ô tô.
Cơ thể của Lâm Dĩ Mạt ngày nào cũng được bồi bổ bằng linh đan. Tuần trước chiều cao của cô đã qua 1m70, khiến Lâm Dĩ Mạt trông cứ như hạc giữa bầy gà. Ngũ quan tinh xảo thanh tú, làn da trắng như tuyết và đôi mắt điềm tĩnh khác hẳn với những người bạn đồng trang lứa làm người ta không để ý đến tuổi thật của cô.
Quý Bách Xuyên nhìn thấy một điều trong đôi mắt của thằng bạn mình —— sự
kinh diễm* của nam đối với nữ.
*
Kinh diễm: Bị làm cho kinh ngạc bởi cái gì đó quá đẹp. Tiếng Việt không có từ này nhé các bạn.Anh ta cau mày, nói: “Con gái của Sở Liên, vừa tròn mười lăm tuổi.”
Cậu trai kia hiển nhiên biết “Sở Liên” là ai, thốt ra một tiếng cực kỳ khoa trương: “… Hả?”
—— Ẻm có phải là cái con nhỏ vừa ngu vừa nhu nhược anh nói không đấy?
Nam sinh suýt chút nữa vạ miệng nói ra, may mà kịp thắng lại, mỉm cười với Lâm Dĩ Mạt: “Ra là em gái, chào em chào em, anh là bạn thân của anh Quý, anh tên Quan Tầm.”
Lâm Dĩ Mạt lịch sự mỉm cười.
“Mạt Mạt!” Chu Phàm Phàm từ trong WC đi ra nhìn thấy bạn thân bị hai nam sinh cao lớn ngăn lại, vội vàng chạy tới, hung hãn hét: “Mấy người đang làm gì đó?!”
Đúng lúc đối mặt với Quan Tầm.
“Chu Phàm Phàm?”
“Anh trai!?”
Thì ra, Chu Phàm Phàm và Quan Tầm là anh em họ.
Trên đời có những chuyện trùng hợp như vậy đấy.
Lâm Dĩ Mạt: “…”
Quý Bách Xuyên: “…”
Quan Tầm cũng không ngờ lại trùng hợp như vậy, thế là đề nghị ăn cùng luôn cho náo nhiệt, Lâm Dĩ Mạt và Chu Phàm Phàm đồng thanh nói: “Không cần đâu.”
“Hai anh đều là sinh viên đại học, tụi em không có gì để tán gẫu với mấy anh hết, cái này người ta gọi là cách biệt thế hệ đó anh!” Chu Phàm Phàm kéo Lâm Dĩ Mạt về lại chỗ ngồi.
Bỗng nhiên gặp Quý Bách Xuyên, Lâm Dĩ Mạt không khỏi nhớ tới Thẩm gia.
Tính toán thời gian, chắc Thẩm Giai Giai đã được ra khỏi trại giáo dưỡng rồi.
Lúc đi lấy nước, Lâm Dĩ Mạt đến khu đồ uống, lại đụng phải Quý Bách Xuyên.
“Có tin vui, muốn nghe không?” Giọng anh ta nghe chừng rất vui vẻ.
Lâm Dĩ Mạt gật đầu.
Quý Bách Xuyên nhìn vào mắt cô, như là sung sướng lắm, nói ——
“Thẩm Giai Giai bị chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu cấp tính.”
Mẹ Quý Bách Xuyên qua đời do ung thư máu, chỉ một tháng sau khi bà mất, Thẩm Vân Phong lập tức kết hôn với Sở Liên đang mang thai được vài tháng.
Mà Lâm Dĩ Mạt còn nhớ, lúc cô 8 tuổi, Thẩm Giai Giai đã xuất hiện triệu chứng ung thư máu rồi, nhưng bác sĩ không chẩn đoán ra bệnh.
Trong thời gian Thẩm Giai Giai bị bệnh, Sở Liên để cô cùng ăn cùng ngủ với nhỏ, một tuần sau, Lâm Dĩ Mạt bắt đầu sốt cao, gần như là chết đi sống lại, còn Thẩm Giai Giai lại khỏe lên một cách thần kỳ.
Hồi đó Lâm Dĩ Mạt không biết là chính nhỏ đã khiến mình bị bệnh, cô chắn tai họa giúp Thẩm Giai Giai, còn chân thành dùng cơ thể đang khó chịu cầu nguyện mỗi ngày, hy vọng em gái sẽ sớm khỏe lại.
…
Ánh mắt Lâm Dĩ Mạt hơi lóe, nhìn người đối diện một cái. Một lát sau, mắt cô cong thành hình trăng lưỡi liềm: “Đúng là một tin vui.”