Edit: Mạn Già La
*
“Chẳng lẽ trước giờ em không cảm thấy, ký túc xá mà em ở kia rất không ổn sao?” Đặng Tề hỏi tôi.
“A......” Tôi chớp mắt, cũng, đúng.
Rõ ràng tôi là đàn anh của ba người bọn họ, còn Đặng Tề mới là bạn cùng phòng tôi, vì sao ở trong ký túc xá đó, ba người họ lại trở thành bạn cùng phòng với tôi chứ?
“Em cũng phát hiện, đúng không,” Đặng Tề cười khẽ, “Vì sao bọn họ là bạn cùng phòng với em, mà không phải đàn em của em?”
Đúng vậy, vì sao nhỉ? Là sở thích cá nhân của ông chủ mật thất đó ư?
Lúc tôi đang suy nghĩ vấn đề, Đặng Tề lại đến gần tôi, hắn ghé vào bên tai tôi, rồi đột nhiên mở miệng cắn tai tôi.
Tôi sợ tới mức lập tức lùi lại, một bên xoa lỗ tai đỏ bừng một bên chất vấn hắn: “Anh làm gì đấy! Tự dưng lại làm vậy!”
Hắn cười, nụ cười vẫn dịu dàng như cũ, nhưng giọng điệu lại không giống vậy: “Em vẫn chưa rõ sao? Đây là điều bọn họ luôn muốn làm đấy.”
Tôi bối rối cực kỳ, tên này cứ nói mấy thứ vô nghĩa gì đâu không, bộ bọn họ vẫn luôn muốn cắn lỗ tai tôi à?
“Bọn họ ghen tị,” Đặng Tề cười càng lúc càng to, “Bọn họ ghen tị anh là bạn cùng phòng với em, ghen tị anh có thể cùng em nhĩ tấn tư ma(*), ghen tị anh thành công trở thành bạn trai em.”
* Nhĩ tấn tư ma: Vành tai chạm tóc mai, ý chỉ cùng nhau thân thiết, quấn quýt
“Bọn họ cũng muốn giống như anh, cắn chặt em, không cho em thoát khỏi cuộc sống của bọn họ.”
“Nhưng em phải tốt nghiệp, vậy phải làm sao đây? Bọn họ chỉ là đàn em khóa dưới của em mà thôi, sau này còn lấy cớ gì để được gặp mặt em đây?” Hắn càng nói càng hăng, bầu không khí dần có chút ngột ngạt.
“Bọn họ nghĩ ra một biện pháp, bọn họ tìm tới Vu sư thuộc Tấp tộc ở phương Bắc, mua một phương thuốc từ chỗ hắn.”
“Anh đang nói bừa gì vậy,” cảm thấy mọi chuyện càng ngày càng kỳ quặc, tôi ngắt lời anh, “Đó là thứ gì, còn Tấp tộc nữa, nó không phải là truyền thuyết đô thị sao?”
Đặng Tề đi đến, vỗ vỗ đầu tôi: “Chúng có phải sự thật hay không, không phải chính em đã trải qua rồi à?”
Tôi cứng họng, đúng vậy, so với tộc Vu sư trong truyền thuyết thật sự tồn tại, chuyện tôi trải qua còn kỳ dị hơn kìa.
Vì thế Đặng Tề nói tiếp: “Bọn họ mời em đến mật thất, rồi đánh ngất em.
Ba người bọn họ đều lấy một mảnh da nhỏ bên ngực mình, rồi may thành một con búp bê để Vu sư đưa linh hồn em vào.”
“Từng người bọn họ lấy một mảnh nhỏ linh hồn của mình ra, bỏ vào ba con búp bê, cũng bảo Vu sư đặt ba người vào cùng gian phòng, thêm vào ký ức giả.”
Tôi nghe mà trợn mắt há mồm, hoàn toàn không biết kế tiếp Đặng Tề còn sẽ kể cho tôi nghe thêm chuyện động trời nào nữa.
“Pháp lực của Vu sư không đủ, pháp thuật duy trì cho ban ngày đã rất cố sức, cho nên buổi tối sẽ cưỡng ép các em ngủ, búp bê cũng không duy trì hình người ban ngày nữa mà sẽ trở về hình dạng vốn có.”
Tôi đột nhiên cảm thấy thực ghê tởm, nói cách khác, lúc tôi đang ngủ, tôi thật sự sẽ biến thành một con búp bê da người?
Mà khoan.
Tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng.
“Vậy bọn họ đâu rồi? Bọn Airy đâu?” Tôi sợ Đặng Tề lại nói đại loại kiểu tôi chỉ quan tâm ba người bọn họ, nên giả bộ tức giận, “Em muốn tìm bọn họ tính sổ!”
Đặng Tề khẽ cười, bây giờ tôi có hơi sợ hắn cười lắm, trước đây hắn không như vậy.
“Em không cần giả vờ trước mặt anh,” Đặng Tề cười với tôi, “Anh biết, bây giờ em có thể vẫn có ấn tượng tốt với bọn họ.”
“Ai, ai nói chứ!” Bị vạch trần làm mặt tôi đỏ au.
“Ba người bọn họ dụng tâm cắt da làm búp bê, chỉ để đạt được hiệu quả này.
Khi em sống nhờ trong con búp bê đó, có lẽ sẽ sinh ra một ít hảo cảm với bọn họ.”
Sau khi nói xong, hắn đưa tay ra, kéo tôi vào lòng hắn, thì thầm bên tai tôi, “Có thể bây giờ em còn chưa quen, nhưng không sao, qua thêm mấy ngày nữa thì em sẽ dần quen với cơ thể này thôi, đến lúc đó, em sẽ không còn hảo cảm khó hiểu này nữa.”
“Em sẽ trở lại trạng thái yêu anh như trước đây.”
Tôi rùng mình, nói thật, cho dù là trước đây, tôi đều mang thái độ “thử một lần vậy” kết giao với hắn, tuy rằng rất cặn bã, nhưng thật sự chưa đến mức yêu sâu đậm.
Hôm nay hắn tựa như một vị diễn thuyết gia, hắn