Edit: Mạn Già La
*
Sau khi vào cửa, tôi đứng yên trong bóng đêm hồi lâu, cho đến khi đôi mắt quen dần với bóng tối, tôi mới chậm rãi di chuyển vào trong.
Ở căn phòng bệnh kia, tôi vẫn chưa cảm nhận được sự tĩnh mịch của thế giới này, cho đến bây giờ, khi đi ra bên ngoài rồi, tôi mới nhận ra thế giới này rất sai.
Quá yên tĩnh.
Xung quanh là một sự tĩnh mịch chết chóc, đến không khí cũng im ắng lạ thường, bình tĩnh không gợn sóng.
Bình thường vào ban đêm, cho dù ở nông thôn không nhiễm khói bụi thì cũng sẽ có chút tiếng lá cây xào xạc, tiếng trẻ con nô đùa, tiếng đồ vật rơi.
Tiếng đấy như gần như xa bay vào tai con người, hóa thành một luồng khói đi khắp thế gian.
Nhưng chỗ này chẳng có gì cả.
Thôi được rồi, tôi thở dài, tự khuyên mình đừng nghĩ nhiều.
Dù gì cũng là mạt thế cực nóng, con người cũng chết gần hết rồi, càng miễn bàn đến thực vật, một mảnh tĩnh mịch là rất bình thường.
Tự mình hù mình rất dễ xảy ra chuyện, tôi lại lần nữa cảnh cáo mình, đừng nghĩ nhiều.
Trên thế giới này không có ma quỷ, cho dù đám “bạn cùng phòng” tôi trước đó cũng vậy, đó cũng không thể coi như ma quỷ chính thống được.
Sau khi quen với bóng tối, cuối cùng tôi có thể thấy rõ toàn cảnh căn bếp này.
Phòng bếp kiểu Trung Quốc rất đơn giản, trên bệ bếp lát gạch, dưới máy hút khói là hai cái nồi, tôi đến gần nhìn, có dấu vết mở bếp.
Trong hoàn cảnh hoàn toàn yên tĩnh, nồi lại có vệt lửa.
Kỳ lạ, thật sự quá kỳ lạ.
Đi đến phía trước là hai bồn rửa tay đặt cạnh nhau.
Quả nhiên, có một vòi nước chưa đóng kỹ, đây đúng là tiếng nước chảy vừa nãy tôi nghe thấy.
Thật là, đừng nên tự mình hù mình.
Tôi suy nghĩ một chút, cũng không tắt vòi nước đáng sợ này, không thể để Đặng Tề phát hiện tôi được.
Lại bước đến trước, chính là nhà ăn.
Bên trong có tủ lạnh tôi quan tâm nhất.
Tôi bước nhanh đến trước, đi vào bên trong nhà ăn.
Bên trong cũng rất bình thường, cũng giống như phòng bếp vậy, vô cùng ngăn nắp, bàn ghế mộc mạc, trên đó vẫn còn sót lại dấu vết của đồ ăn.
…… Không đúng.
Đặng Tề là một chàng trai ưa sạch sẽ, tôi nhớ rõ, có lần trong ký túc xá, hắn cạch mặt một người bạn cùng phòng ba ngày chỉ vì cậu ta đánh bóng rổ xong rồi không đi tắm đã bá vai cặp cổ hắn.
Bàn của hắn luôn sạch sẽ nhất trong ký túc xá chúng tôi, thậm chí á, hắn còn nhận thầu vệ sinh bàn cho tôi luôn, sách vở và đồ dùng sinh hoạt đều sắp xếp ngăn nắp trật tự.
Nhưng tại sao hiện giờ trên bàn vẫn còn sót lại dấu vết chứ?
Sau khi tôi vào căn nhà này cũng chưa từng ăn cơm ở bàn này bao giờ.
Đặng Tề sẽ không để lại dấu vết trên bàn.
Nói cách khác, khả năng duy nhất là…… căn nhà này, còn giấu một người thứ ba mà tôi không hay biết.
Tôi vô thức nhìn về phía sau mình.
*
Sau lưng không một bóng người.
Tôi nhíu mày, tôi rõ ràng cảm nhận được có một luồng phí phớt qua, nên mới không thể không nhìn ra sau lưng.
Chẳng lẽ…… đây cũng là vì tôi sợ hãi nên sinh ra ảo giác à?
Tôi thôi không nghĩ nữa, tôi đứng thẳng người dậy, tự nhủ, đừng nghĩ đông nghĩ tây