Edit: Mạn Già La
*
Lòng tôi như bị quăng vào hầm băng, lạnh lẽo khôn cùng.
Không phải giọng của ai trong ba người họ, mà là Đặng Tề.
Là giọng Đặng Tề!!
Mọi hy vọng trước đó của tôi, nháy mắt hóa thành trò cười.
Lòng tôi mang hy vọng và khát khao một đồng bạn!
Kết quả, bóng đen trước mắt này hóa ra là Đặng Tề!
Hắn từ từ bước ra khỏi bóng tối, gương mặt xuất hiện trước mặt tôi, là Đặng Tề không sai.
“Vì sao em không nghĩ đến anh chứ?” Hắn tựa như không nhìn thấy sự tuyệt vọng của tôi, tự mình nói tiếp, “Em có nhớ không? Người đầu tiên biết em thích ăn bánh kem dâu tây, là anh.”
Tôi nhận thấy có chút không ổn, trông ánh mắt Đặng Tề quá điên cuồng, hắn chẳng hề giống một người bình thường chút nào, mà giống như…… mất hết lý trí.
“Anh không có lý trí?” Hắn cười, “Người ở mãi cái chỗ này, có thể còn lý trí sao?”
Tôi sợ ngây người, bất giác che miệng mình lại.
Chẳng lẽ vừa rồi, tôi nói những gì mình suy nghĩ trong lòng ra sao?!
“Em không hề nói ra nha,” hắn đột nhiên đến gần tôi, đôi mắt nhìn chằm chằm tôi, “Là anh nghe thấy ở đây này.”
Hắn chỉ chỉ trái tim mình.
Tôi…… hình như hiểu rõ rồi.
Hắn có thể đọc tâm?
“Đúng vậy, anh có thể,” hắn nở nụ cười, tiếng cười quỷ dị vang vọng khắp căn phòng im lặng, khiến tôi nghe mà nổi da gà, “Cho nên, em hẳn có thể hiểu tại sao anh lại như vậy nhỉ?”
“Kể từ ngày đó em tỉnh dậy, anh vẫn luôn, vẫn luôn nghe được em gọi ba tên nhãi ranh đó, anh nghe thấy tên bọn nó ngày ngày đêm đêm.”
Tôi thấy không ổn, đang muốn bỏ chạy thì bất ngờ bị hắn bóp mặt.
Lực tay hắn mạnh đến thái quá, gần như khiến tôi không thể động đậy.
Đặng Tề, Đặng Tề mạnh như vậy sao?!
“Đúng vậy,” hắn nhìn chằm chằm vào mắt tôi, gần như muốn vào con ngươi tôi, “Chỉ có lúc này em mới gọi tên anh trong lòng, sợ hãi, hoài nghi, và tất cả các cảm xúc tiêu cực.”
“Nhưng em lại chưa bao giờ gọi anh bằng giọng điệu yêu thương như thế, suốt một ngàn hai trăm ngày, một ngày cũng không có.” Hắn nói nói, bỗng hai giọt nước mắt rơi từ khóe mắt hắn.
Vẻ mặt hắn không thay đổi, nước mắt đột ngột rơi xuống như thế, khiến hắn trông càng không giống một con người bình thường.
“Một ngàn hai trăm ngày?!” Tôi hoảng hốt la lên.
Sao lại có một ngàn hai trăm ngày được?! Tôi ở đây chỉ có hai ngày thôi mà, cho dù cộng thêm một trăm ngày tôi ở “Ký túc xá”, cùng lắm là một trăm lẻ hai ngày thôi, tính kiểu gì cũng đâu ra một ngàn hai trăm ngày!
Một ngàn hai trăm! Con số này quá lớn rồi!
Tựa như nghe được nội tâm kinh ngạc của tôi, Đặng Tề lại lần nữa nở nụ cười.
Hắn dời tay đang giam giữ tôi xuống, thân mật điểm điểm mũi tôi.
“Em cho rằng, đây là lần đầu em đến