Edit: Mạn Già La
*
Đây nào phải nhật ký của tôi đâu, đây rõ ràng là……
Danh sách ghi chép tai nạn.
Nhật ký chứa đầy những dòng chữ khiến người ta ngộp thở, không hề trống chỗ nào, tất cả chen chúc nhau, như thể tiếng kêu gào của một kẻ tuyệt vọng.
Nếu là kiểu viết tay, tôi tin rằng tất cả các con chữ xiêu vẹo dính liền nhau.
Sức mạnh của con chữ cực lớn, cho dù là hiển thị bằng chữ mặc định trên điện thoại, nó cũng đủ để tôi cảm nhận được một cảm xúc khác.
Sự tuyệt vọng bao trùm.
Suốt mấy trăm mục, không, tôi không ngừng lướt xuống, nhật ký này như thể không có hồi kết, là hàng ngàn mục! Trừ mấy mục đầu, những mục còn lại hầu như đều kết thúc bằng dấu “!”, âm thanh kêu gào truyền ra từ bên trong không dứt.
Khi tôi lướt xem các mục trước, thì vẫn có thể bình tĩnh phân tích, thậm chí cảm thấy bản chất của cuốn nhật ký này giống với những tin nhắn mà tôi nhận được trong ký túc xá.
Nhưng khi tôi lướt đến phía sau, thật sự không nhịn được nữa, dừng lại hít vào một hơi.
Không có lý do nào khác, giọng điệu này, cách biểu đạt này…… Tôi quá quen thuộc.
Tôi quả thực có thể hình dung ra sự căng thẳng, la hét kêu gào, khóc lóc khi bản thân đọc câu trên theo đúng nghĩa đen.
Mặc dù không có ký ức, nhưng…… nhật ký này, chắc chắn là do chính tôi viết.
Không một ai có thể bắt chước ra một sổ nhật ký đồng bộ với linh hồn tôi được.
Những câu này, tôi nên đọc chúng!
Nhưng tại sao, tại sao tôi hoàn toàn không nhớ gì về sổ nhật ký này hết vậy?!
Tôi bình tĩnh lại, bắt đầu đọc kỹ sổ nhật ký này, ước chừng khoảng một tiếng tôi mới đọc xong hết toàn bộ sổ nhật ký.
Tôi một bên đọc một bên toát mồ hôi lạnh, sổ nhật ký này, quả thực giống như là một ghi chú ghi lại cuộc sống bất thường của tôi ở không gian song song…… một phim tài liệu thực tiễn.
Hành vi, động tác, logic đều là của tôi, mọi chuyện xảy ra là không hợp lý, nhưng, tôi lại không có một chút ký ức nào về những việc này.
Những chuyện kỳ lạ này thật sự xảy ra trên người tôi, tôi không nên hoàn toàn không có ký ức!
Ban đầu nhật ký còn tính nhẹ nhàng, chỉ là điều tra căn nhà này và có nghi ngờ với Đặng Tề mà thôi.
Tủ lạnh phòng bếp có thực phẩm tươi mới, cả ngôi nhà đều có điện, phòng bếp có dấu mở lửa, trên lầu có ba phòng, một phòng là của Đặng Tề, một phòng khác…… giống hệt phòng của tôi ở nhà.
Theo ghi chép trong nhật ký, trước khi “tôi” bước vào thế giới ký túc xá, những gì để lại trên đầu giường, hộp sữa chuối uống được một nửa, cặp sách lộn xộn, cuốn tạp chí đọc một nửa, đều ở nơi đó hết.
Còn y nguyên, không hề xáo trộn, trông cũng không phải phỏng chế, bởi vì tạp chí cũng vừa vặn đúng ngày tôi rời đi đó.
Cứ như thể thời gian trong căn phòng này ngừng trôi vậy.
Căn phòng đó rất thần kỳ, ban đêm “tôi” đi vào, cứ như lập tức tiến vào ban ngày.
Cửa sổ chiếu ra ánh mặt trời xán lạn ấm áp, khi đến gần còn có thể nghe thấy tiếng lũ trẻ cười đùa đi ngang qua, tôi còn ngửi thấy mùi hoa Tulip trồng trong vườn nhà.
…… Giống như, trở lại thế giới bình thường.
“Tôi” trong nhật ký tưởng rằng mình đã tìm thấy đường sống, cố gắng cạy cửa sổ, nhưng rồi nhận ra cho dù thế nào cũng không thể mở được cánh cửa kính trông mong manh kia, cho dù dùng vật cứng đập cũng không xi nhê gì.
“Tôi” còn thử đổi thành kêu cứu những người đi đường, nhưng không nhận được phản hồi nào cả.
Thậm chí đôi khi, “tôi” cũng có thể nhìn thấy bóng của những người đó lướt qua trước cửa sổ, nhìn thấy đám trẻ vác chiếc cặp căng phồng, nhìn thấy bọn họ thực hiện tất cả các hoạt động mà con người bình thường vẫn làm.
“Tôi” nghe thấy bọn họ nói về bữa sáng hôm nay, chút nữa phải nộp bài tập, con chó quấy phá cách vách, tất cả những thứ tôi đã không nghe thấy trong hơn một trăm ngày qua.
Nhưng bọn họ lại không nghe thấy tôi.
Như thể bị nhốt trên một hòn đảo biệt lập không có tín hiệu, rõ ràng các loại âm thanh