Edit: Mạn Già La
*
Ba giờ đêm, tôi chậm rãi bò dậy khỏi giường.
Sợ kinh động AB nên tôi cũng không đặt đồng hồ báo thức, cứ vẫn luôn thức đến giờ, cả người đều lâng lâng.
Nhưng lần này, trong lòng tôi thậm chí có chút vui vẻ và kích động không giải thích được.
Cùng một người khác đối mặt với quái vật, cảm giác tựa như từ một bộ phim kinh dị biến thành phim mạo hiểm vậy.
Nếu hai người cùng nhau, tóm lại sẽ có biện pháp đúng không?
Nghĩ thế, tôi bắt đầu chậm rãi đi đến giường của C.
Sở dĩ chậm như vậy, là vì thả nhẹ bước chân để tránh đánh thức quái vật đang ngủ —— tuy rằng tôi cũng không biết, hắn trong hình dạng da người, và y trong hình dạng mảnh nhỏ, đến tột cùng tính vào trạng thái thanh tỉnh, hay là trạng thái ngủ mơ?
Cẩn thận thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm*, những lời này tóm lại sẽ không sai đâu.
Tôi từ từ nhích đến trước giường ngủ của C, trước mặt là một tấm rèm vải màu xanh.
C là người duy nhất trong ký túc xá của chúng tôi giăng rèm ngủ cho mình, chú ý, bệnh, đây là tính cách của y.
Bệnh sạch sẽ của y vô cùng Schrödinger[1], có khi đối với tôi, y hận không thể lùi bước về sau ngàn dặm, tỷ như có khi tôi tắm xong đi ra, phát hiện mình quên mang quần lót, đành phải xin C có quan hệ tương đối tốt với tôi giúp đỡ, nhưng ánh mắt y vẫn cứ trốn đông trốn tây không chịu nhìn thẳng tôi, cầm quần lót rồi nhanh chóng quăng cho tôi, sau đó bỏ chạy mất dạng, như thể tôi là virus không bằng; nhưng có khi, y có thể chân thành nắm lấy tay tôi, nói một ít câu thân thiện.
Cho nên, thay vì nói là bệnh sạch sẽ, tôi lại cứ cảm thấy đây là y đang lấy cớ để tránh xa người mình ghét.
* Nguyên văn 小心驶得万年船 (tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền): xuất phát từ câu nói “Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền” (谨慎能捕千秋蝉, 小心驶得万年船) – cẩn trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm – của Trang Tử.
Ý là trong mọi việc xử sự phải suy xét kĩ lưỡng trước sau mới có thể đảm bảo cục diện nhất định sẽ thành công.
[1] Schrödinger một thí nghiệm do Erwin Schrödinger nghĩ ra.
(ở đây theo mình thì kiểu nửa này nửa nọ, không biết đường mà lần í)
“C——— cậu có đó không?” Tôi đứng bên mép giường y, thật cẩn thận hỏi.
Tuy rằng biết bệnh sạch sẽ là lấy cớ, nhưng tôi vẫn tôn trọng tính cách làm bộ làm tịch của y, không đến vạn bất đắc dĩ*, tôi sẽ không đụng vào đồ vật cá nhân của y.
* Vạn bất đắc dĩ có nghĩa là ám chỉ việc rơi vào bế tắc – tiến thoái lưỡng nan
Trả lời tôi chính là sự im lặng chết chóc.
Tôi thấy hơi sợ, sợ hãi lúc này là kiểu sợ thường sinh ra khi xem phim kinh dị ấy.
Mặc dù biết là giả, nhưng vẫn cứ sợ.
Tuy rằng biết C có lẽ đã ngủ rồi, nhưng tôi vẫn rất rén.
Sợ bóng tối và sự im lặng, đây là phản ứng của những người bình thường đúng không?
“C, C?” Giọng tôi từ nhỏ chuyển thành lớn, thậm chí còn thổi màn giường tung bay, nhưng C vẫn không phản ứng gì.
Chắc là C ngủ quá sâu thôi, tôi nghĩ thầm.
Thực ra, là một người đầy đủ lý trí và tỉnh táo, tôi đã đoán được một khả năng khác, nhưng tôi dằn lòng đè suy nghĩ đó lại.
Tôi không muốn đối mặt với kết cục đáng sợ như thế đâu, cho nên tôi giả vờ như chuyện đó không có khả năng lại xảy ra.
Tôi la hét, kêu gào, múa may quay cuồng khoảng năm phút, đêm tối cũng không vì sự nôn nóng của tôi mà dao động, cả căn phòng, dao động duy nhất, chỉ có tiếng nói của tôi.
Tôi hạ quyết tâm, quyết định xốc màn giường của C lên.
Mạo phạm rồi, lòng tôi nghĩ, nhưng ai bảo cậu không để ý đến tôi chứ?
Sau khi xốc màn lên, tôi thấy C ngủ quay mặt vào tường đưa lưng về phía tôi.
Tôi nhanh chóng nhìn toàn thân y như phản xạ có điều kiện, sau đó thở phào.
Hoàn toàn bình thường, tứ chi vẫn nguyên xi, từng tấc da dính chặt vào cơ thể y, nhìn thế nào cũng là một người bình thường.
Nhưng mà…… nhớ tới B, tôi vẫn quyết định nhìn mặt C.
Tôi thận trọng bò lên giường y, thò đầu lại gần.
Tôi gần như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch thình thịch, trong bóng đêm như là nhịp trống tùng tùng.
Tôi làm tốt công tác chuẩn bị, gương mặt rách nát, gương mặt tròn vuông méo dẹp…… Nhưng đập vào mắt tôi vẫn là gương mặt của C ngày thường, ngũ quan vẫn ở nguyên trên khuôn mặt tuấn tú.
Cảm tạ trời đất! Ahahahahaha!
Trong lòng tôi hoan hô, lúc này tôi mới thật sự yên lòng, C không phải quái vật, tôi có đồng bạn là con người rồi.
Nghĩ vậy, tôi quyết định đánh thức C.
“Gọi” hiển nhiên vô dụng, y ngủ như chết vậy.
Tôi vươn tay, chuẩn bị lay lay y.
Tay của tôi dừng ở đầu vai y —— sau đó, lúc chính tôi còn chưa hiểu mô tê gì, đã chìm vào trong cơ thể C!
Người bình thường đụng phải loại chuyện này sẽ có phản ứng gì? Tôi thậm chí còn chưa phản ứng kịp, tôi căn bản chưa hề ý thức được đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy thân thể mà tay chạm vào nó quá kỳ quái, cho nên tôi lập tức rút tay mình ra.
Kèm theo sợi bông.
Đúng vậy, tôi cúi đầu nhìn sợi bông trên tay mình, lại ngẩng đầu nhìn cơ thể vốn được coi là rất bình thường của C.
Bây giờ cơ thể của y bởi vì một loạt động tác vừa rồi của tôi mà bị nứt ra một khe hở, sợi bông, đang trào ra từ khe hở này, giống như tượng trưng cho máu tươi vậy, trào thành một con sông màu trắng trên mặt đất.
Tôi che miệng lại.
Tôi cũng không biết rốt cuộc mình đang sợ cái gì, là dị trạng của C? Hay là tương lai mình phải ở chung với ba con quái vật?
Trước mắt tôi lại bắt đầu xuất hiện sương mù mờ ảo.
Lúc này tôi có thể xác định, có một người ấn xuống cái nút đó.
Tôi sợ hãi, nhưng cũng không có sợ đến mức trái tim muốn vọt khỏi lồng ngực, tôi có dục vọng mãnh liệt, tôi không muốn ngất, tôi không muốn bất tỉnh! Tôi muốn nghiên cứu cơ thể của C!
Trong suy nghĩ như vậy, tôi lại lần nữa không kìm được mất đi ý thức.
*
Lúc tôi tỉnh lại, ABC lại đã đang ngồi ở chỗ của mình, mạnh ai làm việc nấy.
Cảm giác mất mát này khiến tôi gần như tức giận đến muốn đấm tường.
Tôi khẳng định có một người hoặc vài người nắm được hành tung buổi tối của tôi, cũng trong thời khắc ấy ấn tạm dừng với tôi.
Nếu cứ như vậy, tôi sẽ không bao giờ có thể nghiêm túc nhìn kỹ khuôn mặt vào buổi tối của bọn họ —— mà đây lại là chuyện tôi cần làm nhất bây giờ nữa chứ.
Nó giống như sắp phải mở một chiếc hộp mù ra, lại bị người ta ngăn lại.
Đương nhiên, hộp mù tôi đang mở rất có thể là hộp Pandora[2].
[2] Chiếc hộp Pandora cũng là để ám chỉ một hành động nhỏ bé nhưng có thể gây ra tác hại rất lớn, hay chỉ những thứ hấp dẫn con người ta nhưng ẩn chứa những điều không tốt lành bên trong.
Sau khi uể oải qua đi, tôi mới chậm rãi cảm nhận được sợ hãi bị uể oải lấn át.
Trong ký túc xá có quái vật, mặc dù khủng bố, nhưng tồn tại không lâu.
Trong ký túc xá có quái vật, ban ngày là hình người, bọn họ vờ như mọi thứ đều bình thường, mà tôi là con người duy nhất trong ký túc xá, kết hợp những nguyên tố này lại, tạo thành nỗi sợ hãi cùng cực.
Bọn họ đều không phải người, rất có thể bọn họ đều muốn ăn tôi, nhưng hiện tại bởi vì một ít nhân tố nên chưa xuống tay.
Sương mù ngoài cửa sổ, bạn cùng phòng trong phòng, người đi ra ngoài đều chết không rõ nguyên do.
Tất cả những điều này đều khiến tôi không rét mà run.
Không có gì cụ thể, chỉ có hư vô mờ mịt sợ hãi.
Tựa như có ai đó đang chĩa súng vào tôi, nhưng cứ chậm chạp không bóp cò, tôi thật sự rất muốn hét to: “Mi có bản lĩnh thì nổ súng đi!”
Dọa người ta thì tính là anh hùng chắc!
Ngoài ra, tôi vẫn không hiểu lắm, vì sao ABC muốn để tôi thấy mọi thứ vào buổi tối chứ, nếu đã để tôi nhìn thấy thì tại sao lại cưỡng ép khiến tôi bất tỉnh.
Động cơ để bọn họ làm vậy là gì? Lý do vì sao?
Rút điện thoại ra, tôi lại nghĩ đến tin nhắn thần bí kia.
Tôi đã cap màn