Sau khi Lâm Húc Dương bước vào, Phương Thanh Di vẫn đợi ở bên ngoài.
Để bảo vệ sự riêng tư của khách hàng, nên cô không động gì vào những căn phòng này.
Bây giờ Phương Thanh Di muốn biết tình hình bên trong, nhưng giờ cô chỉ có thể nóng lòng chờ đợi.
Vốn là cô định áp sát vào cửa phòng để nghe ngóng động tĩnh bên trong, nhưng lại luôn luôn có khách hàng hoặc nhân viên ở xung quanh.
Nếu cô làm vậy, có chút ảnh hưởng đến hình tượng của bản thân.
Do dự một hồi, Phương Thanh Di vẫn không có sự lựa chọn nào khác, đành phải đứng ở cửa.
Nghĩ đến những gì Lâm Húc Dương nói, dường như cô đã tự động não được chị Na sẽ lợi dụng Lâm Húc Dương.
Người đàn ông này sẽ không kiềm chế được, thật sự sẽ chơi chị Na luôn chứ?
Chắc không đâu nhỉ? Không phải cậu ấy nói cậu ấy là người có nguyên tắc ư?
Nhưng nếu chị Na chủ động trêu chọc cậu ấy thì sao? Người đàn ông này sống với mình hàng ngày, vừa hay đây là dịp để cậu ta phát tiết hết tất cả năng lượng tích lũy?
Đàn ông là động vật sử dụng nửa thân dưới, có khi nào Lâm Húc Dương sẽ buông thả bản thân không?
Được rồi, được rồi! Là mình nghĩ quá nhiều! Chắc không thể nào như vậy được!
Cậu ấy là một người đàn ông có nguyên tắc, nếu không thì mình đã sớm bị cậu ấy ức hiếp rồi?
Nhưng đấy là do mình đã từ chối! Nếu như chị Na chủ động thì sao?
Một người đàn ông đang ức chế bị ghẹo bởi một người phụ nữ khát tình, còn có thể không có chuyện gì xảy ra ư?
Phương Thanh Di càng nghĩ đến chuyện này, cô càng sốt ruột, càng nghĩ lại càng cảm thấy bực dọc, giống như còn khó chịu hơn khi biết Lâm Húc Dương có quan hệ với Cung Ấu Hi.
Cô muốn lao thẳng vào phòng để xem, nhưng lý trí đã kìm nén sự thôi thúc bên trong cô.
Lúc này trong phòng, dường như có một vài tiếng động nhỏ vang lên, khiến Phương Thanh Di chẳng thèm quan tâm đến hình tượng nữa, vội vàng áp sát vào cửa để lắng nghe, nhưng khi nghe kỹ thì hình như không có chuyện gì xảy ra.
“Tổng giám đốc Phương, sếp đang làm gì vậy ạ?”
Một phụ nữ xinh đẹp mặc đồng phục nhân viên kỹ thuật đi ngang qua, cô ấy nhìn thấy Phương Thanh Di trong tư thế kỳ lạ.
“Ơ... Không có gì... Tôi đang xem đồ trang trí, hình như có chút cũ rồi, phân vân không biết có nên tu sửa một chút không.”
Phương Thanh Di nhanh chóng đứng thẳng dậy, ngại ngùng che giấu sự xấu hổ.
“Vâng, tổng giám đốc Phương, nếu không có gì thì tôi đi trước nhé.”
Cô gái xinh đẹp lịch sự nói.
“Ấy... Đợi đã, cô vừa tiếp khách xong phải không? Cô giúp tôi một việc đi!”
Phương Thanh Di bỗng có một suy nghĩ.
“Tổng giám đốc Phương nói đi ạ.”
Cô nhân viên kỹ thuật xinh đẹp mỉm cười nhìn Phương Thanh Di.
“Cô giúp tôi vào xem, xem người bên trong đang làm gì, cái đó... Cho dù bọn họ có làm gì cũng đừng xen vào, cứ ra ngoài báo cáo lại với tôi là được, à đúng rồi, cô nên tìm một cái cớ hợp lí.”
Phương Thanh Di đi đi lại lại, như thể đang suy xét cẩn thận.
“Tổng giám đốc Phương, tôi nói tôi đi nhầm phòng được không?”
Cô gái xinh đẹp góp ý.
“Ừ! Được! Cứ vậy đi! Đi nhanh về nhanh, đương nhiên là đừng để họ phát hiện ra! Nhẹ nhàng một chút!”
Phương Thanh Di gật đầu.
“Vâng!”
Sau khi cô gái xinh đẹp “vâng” một tiếng,cẩn thận mở cửa bước vào, đi vào trong khoảng năm ba giây gì đó rồi lại bước ra, sau đó khẽ đóng cửa lại.
Lâm Húc Dương bị bịt mắt, chị Na thì nằm sấp, cô kỹ thuật viên này nhẹ chân đi vào, nhưng không ai trong phòng để ý.
Có điều sau khi đi ra, vẻ mặt của cô ấy có chút kỳ lạ.
“Sao thế? Người bên trong đang làm gì?”
Phương Thanh Di sốt ruột hỏi.
“Đang mát xa... Nhưng có chút kỳ lạ...”
Cô gái xinh đẹp suy nghĩ rồi nói.
“Kỳ lạ gì? Cô nói đi chứ?”
Phương Thanh Di hỏi đến cùng.
“Tổng giám đốc Phương, nhân viên kỹ thuật bên trong là một người đàn ông ư? Sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Cô gái xinh đẹp có ý nhắc nhở.
“Không có vấn đề gì, là do khách hàng yêu cầu đó, sao thế? Bọn họ mát xa xảy ra vấn đề gì hả?”
Phương Thanh Di lo lắng hỏi.
“Không phải,