Lâm Húc Dương ung dung ngồi trên sô-pha, chờ xem Phương Thanh Di sẽ làm trò gì.
Không ngờ, còn chưa chờ được đến lúc cô ra khỏi phòng vệ sinh thì lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Cầm điện thoại nhìn màn hình hiển thị, Lâm Húc Dương có hơi do dự, cuối cùng vẫn bấm nghe.
“Alo, Tiểu Hi à, sao thế?”
“Anh Húc Dương… anh… anh khỏe không?”
Cung Ấu Hi yếu ớt hỏi, tựa như phải mất thật nhiều dũng khí mới thốt ra được câu hỏi đó.
“Haha, tôi vẫn khỏe lắm, chỉ hơi lo lắng cho cô thôi…”
Nghe được câu hỏi của Cung Ấu Hi, tâm trạng của Lâm Húc Dương có hơi phức tạp.
Người chịu tổn thương là cô ấy, thế mà vẫn còn hỏi thăm mình.
“Em cũng ổn… chỉ là rất nhớ anh…”
Cung Ấu Hi nhỏ giọng đáp.
“Ừm…”
Lâm Húc Dương ừm một tiếng, anh không biết nên nói tiếp cái gì cho phải.
Hai bên đầu dây im lặng một chút, dường như cả hai đều không biết làm sao để kéo dài cuộc trò chuyện.
Đều cầm điện thoại, nhưng bên trong lại không có âm thanh, cảm giác cứ ngại ngùng làm sao.
“Tiểu Hi, cô gọi cho tôi có chuyện gì nữa không?”
Cuối cùng, vẫn là Lâm Húc Dương mở miệng trước.
Dựa vào sự hiểu biết của bản thân với cô gái này, nếu như anh không nói, thì chắc sự im lặng này vẫn sẽ tiếp tục.
“Em rất nhớ anh… rất muốn gặp anh… Anh có rảnh không, đi ra ngoài một chút?”
Cung Ấu Hi thấp thỏm hỏi.
Lâm Húc Dương có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ chần chừ của đầu dây bên kia khi nói ra những lời này.
“Ừm… Tiểu Hi à, cô biết là chúng ta không hợp nhau mà, có gặp nữa thì cũng sẽ gượng gạo lắm đấy?
Lâm Húc Dương do dự một chút rồi hỏi dò.
“Không đâu… Em chỉ muốn thấy anh thôi… Em nhớ anh lắm… Em biết anh không thích em, nhưng em thật sự rất muốn gặp anh…”
Giọng của Cung Ấu Hi như đang nức nở.
“Tôi…”
Lâm Húc Dương lại tiếp tục do dự, anh biết mình nên từ chối thẳng thừng, nhưng anh không cách nào nói ra được hai chữ đó.
Ngẩng đầu nhìn xung quanh, anh nhận ra Phương Thanh Di đã từ nhà vệ sinh đi ra, còn đang ngồi trên sô-pha bằng một tư thế kỳ quái.
Mặc dù người phụ nữ này bây giờ nhìn rất khêu gợi, nhưng Lâm Húc Dương lại hoàn toàn chẳng có cảm giác gì.
“Anh Húc Dương, anh ra ngoài gặp em một chút được không? Em… Em không phải đang quấy rầy anh đâu… Em chỉ muốn nói chuyện với anh thôi…”
Cung Ấu Hi càng nói thì tiếng càng nhỏ đi, mang theo chút nức nở, khiến cho người nghe cảm thấy đau lòng.
“Không… Tiểu Hi, cô đừng hiểu lầm, tôi không hề nghĩ là cô đang quấy rầy tôi đâu, tôi chỉ không muốn làm phí thời gian của cô thôi. Cô nói địa chỉ đi, tôi tới gặp cô…”
Lâm Húc Dương mau chóng an ủi cô.
Anh cảm nhận được nỗi buồn của cô gái này, nghĩ đến những gì cô ấy làm vì mình, Lâm Húc Dương không nhẫn tâm nhìn một cô gái tốt như vậy mà phải đau lòng vì mình.
“Thật sao? Em đang ở gần tòa nhà thương mại Quắc Mỹ, anh đến tìm em thật sao? Em chờ anh, anh phải tới nhé!”
Nghe được Lâm Húc Dương đồng ý yêu cầu của mình, Cung Ấu Hi bắt đầu vui lên, cũng không thèm chốt thời gian, nói xong liền lập tức cúp máy.
Lâm Húc Dương cầm điền thoại, thấp thỏm nhìn Phương Thanh Di đang ngồi trên sô-pha.
Lúc này Phương Thanh Di đã quay về tư thế ngồi bình thường, nghe nội dung câu chuyện, cô đã biết được là Lâm Húc Dương đang nói chuyện với Cung Ấu Hi.
“Nhìn tôi làm gì? Muốn đi thì cứ đi đi.”
Phương Thanh Di nhún vai, dường như thấy được ánh mắt cầu xin đồng ý của Lâm Húc Dương.
“Cảm ơn cô, Thanh Di, cô biết là tôi định đi gặp ai đúng không”
Lâm Húc Dương gật đầu.
“Biết, Cung Ấu Hi chứ gì, tôi đã bảo là sẽ không can thiệp vào chuyện hai người, cậu cảm thấy nên đi thì cứ đi, việc gì phải chờ sự đồng ý của tôi?”
Phương Thanh Di hỏi ngược lại.
“Tôi chẳng phải đang sợ sẽ làm cô không vui