Nhưng mà, tay của Lâm Húc Dương vừa chạm đến cốc cà phê thì lại bị một bàn tay khác chen trước.
“Thanh Di, Café au lait của em này, có thêm đường không?”
Diệp Thiếu Thiên cầm cốc cà phê lên, tươi cười hỏi.
“Ừm… Cảm ơn, nửa viên đường…”
Phương Thanh Di cười, gật đầu.
Diệp Thiếu Thiên lấy ra một viên đường từ trong hộp đựng, cắt đôi ra rồi thả vào trong cốc của Phương Thanh Di, khuấy đều rồi đưa tới.
“Cảm ơn anh…”
Phương Thanh Di cười, đưa tay ra, hai người lại chạm tay nữa.
Lâm Húc Dương lại bực bội trong lòng!
Mắt anh tức đến xanh hết cả lên!
Phương Thanh Di ơi là Phương Thanh Di, cô không biết hay là như nào? Hắn ta đang lợi dụng cô kìa?
Cô còn bày ra bộ mặt hưởng thụ như vậy? Cô nhìn tôi như vậy là sao?
Trong lòng Lâm Húc Dương gào thét không ngừng!
“Cậu còn ở đây làm gì nữa? Rảnh quá không có gì làm à?”
Phương Thanh Di nhướng mày, hỏi Lâm Húc Dương.
“Ặc… Không… Tôi đi luôn đây, hai người từ từ uống!”
Lâm Húc Dương mãi mới phản ứng lại, mau chóng thu dọn đĩa, đem hộp đường đặt trên bàn trà rồi đi ra ngoài.
Lúc rời đi, mặt anh u ám đến độ ai nhìn cũng thấy chết khiếp.
Vừa ra khỏi cửa, anh dữ tợn ghì chặt quai hàm mấy lần, đến mức gân xanh trên trán không ngừng xuất hiện. Lâm Húc Dương đang buồn bực chết đi được! Mà anh không cách nào giải tỏa được cơn bực này đi!
Chẳng phải nói là bàn chuyện công việc hay sao? Chẳng phải nói chỉ là quan hệ hợp tác thôi sao?
Cái bộ dáng ân ái ngọt ngào kia là làm sao? Đuổi mình đi là sao? Làm cản trở hai người à?
Lâm Húc Dương càng nghĩ càng uất ức!
Khó khăn hít thở sâu mấy cái, anh mới dần dần lắng lại sự kích động muốn xông vào ném Diệp Thiếu Thiên ra ngoài.
Bưng đĩa quay về phòng nghỉ tầng 2, đây là nơi chứa đồ linh tinh, bưng cà phê về thì sẽ để đồ ở nơi này.
Có hai nữ đồng nghiệp đang ngồi vừa uống cà phê vừa nói chuyện, âm thanh không nhỏ, Lâm Húc Dương nghe thấy rất rõ.
“Anh Diệp lại tới tìm tổng giám đốc Phương hả?”
“Ừ, ừ, giờ họ đang trong văn phòng kìa. Cô nói xem liệu hai bọn họ có thành một đôi được không nhỉ?”
“Chắc là có? Bọn họ trai tài gái sắc vậy mà, với cả, anh Diệp giàu lắm, bọn họ mà yêu nhau thì mạnh càng thêm mạnh còn gì. Không chừng lúc bọn họ tu thành chính quả, lợi ích của chúng ta cũng tăng theo nữa đấy!”
“Ừ, mong là vậy, nhưng tổng giám đốc lớn hơn anh Diệp mà nhỉ?”
“Thì làm sao? Gái hơn 3, cả nhà giàu sụ mà. Anh Diệp còn không chê, chúng ta lo lắng làm gì!”
Nghe được cuộc trò chuyện của hai người, hai tay Lâm Húc Dương nắm chặt thành quyền.
Nhưng chỉ một lúc sau, nắm đấm đã buông lỏng, Lâm Húc Dương tự cười nhạo mình, rồi bất lực lắc đầu.
“Đúng vậy, người ta là nam thanh nữ tú, có tiền có quyền, còn mình thì lấy tư cách gì mà chen chân vào chứ? Đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga mà.”
Lâm Húc Dương hơi nản, bĩu môi gãi đầu một cái rồi tiêu điều bước về cổng. Sau khi thay ca với Triệu Hữu Tài thì cô độc đứng im đó, không buồn nói năng gì.
Triệu Hữu Tài không rõ người đàn ông này lại làm sao mà sau khi đi tuần một vòng thì lại giống như biến thành một người khác vậy.
Hỏi thăm một hai câu, thấy Lâm Húc Dương không muốn nói, thì cũng không quan tâm nữa.
Đến chưa, không có gì bất ngờ, Phương Thanh Di và Diệp Thiếu Thiên ra ngoài, đoán chừng là cùng nhau ăn cơm.
Phương Thanh Di đến cửa, thấy bộ dáng phiền muộn của Lâm Húc Dương, mặc dù định nói gì đó, nhưng vì Diệp Thiếu Thiên giục giã nên cuối cùng không nói câu nào.
Ánh mắt của Lâm Húc Dương cứ nhìn chằm chằm vào chỗ khác, không nhìn vào hai người. Sau khi biết xe của Diệp Thiếu Thiên và Phương Thanh Di đã rời đi, anh mới thu lại ánh mắt, khó chịu nhìn theo đuôi xe.
Lúc ăn cơm trưa, Lâm Húc Dương cũng không có khẩu vị.
Anh đột nhiên nhận ra, hóa ra thích một người không phải chỉ cần lúc nào cũng đối xử tốt với người ấy, một lòng vì người ấy, suy nghĩ mọi chuyện vì người ấy là có thể thay cho mọi thứ, là có thể có được trái tim của cô ấy.
Dạng người trưởng thành tư duy như Phương Thanh Di, đương nhiên sẽ phải