"Chớ hiểu lầm! Ý của tôi là, trên tay Đặng Hạo vốn có ảnh chụp để uy hiếp cô, bây giờ tôi cũng lấy được cho cô ảnh chụp ông ta quá trớn. Như vậy có phải hai người hòa nhau rồi không?"
Lâm Húc Dương hỏi.
"Coi là vậy đi. Nhưng cậu cũng suy nghĩ nhiều rồi, thực ra lúc sáng ông ta đã tìm tôi nói chuyện, sau khi tối hôm qua chứng kiến chúng ta ở cùng với nhau, lấy được ảnh chụp để uy hiếp tôi, nhưng ông ta cũng quá xem thường tôi rồi.
Tấm hình trong tay ông ta chỉ có thể chứng tỏ chúng ta từng tiếp xúc, nhìn động tác có vẻ vô cùng thân thiết nhưng trên thực tế khó mà cân nhắc được, hoàn toàn không đủ bằng chứng!"
Phương Thanh Di giải thích.
"Vậy thì thật sự tốt rồi! Trời nóng như vậy, chắc chắn ông ta sẽ tức giận đến mức nhảy đành đạch!"
Vẻ mặt Lâm Húc Dương hưng phấn.
"Có điều tôi vẫn phải cám ơn cậu đã liều mạng như vậy để lấy được chứng cứ của ông ta cho tôi. Có lợi thế này trong tay, tôi cũng không sợ ông ta làm loạn nữa."
Khóe miệng Phương Thanh Di nở nụ cười hiếm hoi.
"Không sao đâu, lúc đầu tôi cũng thấy tên đó không vừa mắt. Lần này cô có thể yên tâm ly hôn với ông ta rồi. Tên đó chính là một kẻ khốn kiếp, hoàn toàn không xứng với cô!"
Xem ra Lâm Húc Dương rất vui vẻ.
"Coi như là vậy. Thật ra tôi rất muốn ly hôn với ông ta trong hòa bình là tốt rồi, chỉ cần ông ta không quá đáng thì coi như tôi bồi thường ông ta một khoản tiền cũng không sao cả, dù sao tôi với ông ta kết hôn cũng vội vã và bất đắc dĩ."
Phương Thanh Di thở dài một hơi.
"Đúng rồi, cậu ấy, lúc bàn điều kiện này với cậu, không phải cậu còn từ chối ư? Sao lại đột nhiên đồng ý vậy? Lẽ nào là bởi vì tôi cho cậu tiền?"
Phương Thanh Di nghi ngờ hỏi.
"Đúng là có nguyên nhân này, nhưng cũng bởi vì một chuyện khác đã khiến tôi nhìn thấu tên khốn kiếp đó."
Lâm Húc Dương lúng túng trả lời.
"Có thể nói chút không?"
Phương Thanh Di bỗng nhiên cảm thấy mình muốn hiểu biết hơn về người đàn ông này.
"Ôi chao... Nói ra có hơi mất mặt. Khả năng là vì năm nay tôi không được thuận thôi, bố thì nằm viện cần một khoản tiền phẫu thuật, tôi không có bản lĩnh không tìm được công việc gì tốt cả, đi làm ở chỗ của Đặng Hạo cũng chỉ miễn cưỡng để sống qua ngày. Bố mang bệnh tật lại còn nghèo rớt mồng tơi, cho nên tôi rất cần tiền, thế nhưng chuyện này cũng chưa tính là gì cả.
Tôi có người bạn gái, hoặc có lẽ nên nói là vị hôn thê nhỉ. Tôi đối với cô ta rất tốt, tiền lương mỗi tháng trừ số trích ra để gửi về nhà thì cơ bản đều đổ lên người cô ta, tôi và cô ta còn dự định kết hôn.
Ban đầu lúc Đặng Hạo tìm tôi đến để sai việc, tôi nghĩ cố làm cho tốt thì món tiền trị bệnh này của bố tôi có rồi, nói không chừng còn có cả tiền sính lễ cho Tiểu Lâm. Thế thì tất cả đều vui vẻ.
Chỉ là không ngờ tới..."
Nói tới đây Lâm Húc Dương xoa xoa hai má của mình, có vẻ đau khổ và không biết làm sao.
Sau khi ổn định tinh thần thì anh nói tiếp: "Tối hôm qua, lúc đầu muốn tìm bạn bè vay tiền khẩn cấp, không ngờ Đặng Hạo lại dẫn theo bạn gái của tôi tới, không ngờ Tiểu Lâm lại đi cùng tên vô lại này, cũng bởi vì ông ta có tiền, khốn kiếp! Tôi đã thề, tối hôm qua là lúc thảm hại nhất đời tôi!"
Cụ thể mọi chuyện, Lâm Húc Dương không muốn nhiều lời, anh nghiêng đầu, có vẻ hết sức cô đơn.
"Có gì mà mất mặt đâu? Đặng Hạo chính là một tên khốn kiếp, thế nhưng quả thực ông ta có nhiều tiền hơn cậu, có bản lĩnh hơn so với cậu. Cậu đấu không lại ông ta là chuyện rất bình thường."
Phương Thanh Di cũng không biết những lời này có được tính là an ủi hay không.
"Lời này của cô là đang an ủi tôi, hay là châm chọc tôi thế? Có tiền hay không thực sự quan trọng tới vậy sao? Nếu như cho cô lựa chọn, cô sẽ gả cho một người đàn ông có nhiều tiền hơn mình ư?"
Sau khi lộ ra nụ cười thảm hại, Lâm Húc Dương buồn bã hỏi.
"Ở xã hội này, tiền thực sự rất quan trọng, nếu như tôi được lực chọn, tôi sẽ chọn một người đàn ông biết chăm sóc cho tôi, một người đàn ông có thể cho tôi dựa vào! Đàn ông lớn mạnh mới có thể bảo vệ được tôi!"
Phương Thanh Di lãnh đạm trả lời.
"Đúng vậy, cô đã rất giàu có, cô có thể có nhiều sự lựa chọn hơn. Ngay cả trong mắt cô thì tôi cũng không phải là đàn ông nhỉ?"
Lâm Húc Dương cười giễu cợt.
"Định nghĩa để phân biệt có phải là đàn ông hay không rất nhiều, thế nhưng một kẻ không chịu cầu tiến, ở trong mắt tôi tuyệt đối không phải là một người đàn ông đáng tin. Được rồi, vết thương của cậu xử lý xong rồi, vận may không tệ, không cần khâu vết thương, nếu