Melina thẹn quá hóa giận, rời khỏi công ty. Phương Thanh Di nhìn một vòng các nhân viên rồi thản nhiên nói: “Giải tán đi, ai làm việc của người đó.”
Sau đó cô cũng quay về văn phòng của mình.
Lâm Húc Dương nhìn Phương Thanh Di rời đi, hơi nhíu mày rồi đi theo cô.
Anh đi theo Phương Thanh Di vào văn phòng, thuận tay đóng luôn cửa.
Phương Thanh Di mệt mỏi ngồi xuống sô-pha, hai tay đỡ lấy trán.
Thấy vậy, Lâm Húc Dương cũng không dễ chịu chút nào, anh không biết nếu chuyện này hỏng bét thì cô sẽ phải gánh vác áp lực lớn cỡ nào.
Lâm Húc Dương không muốn như vậy, cũng không mong nhìn thấy dáng vẻ bất lực của Phương Thanh Di khi bản thân lại không giúp được gì.
“Hay là cô cứ đuổi việc tôi đi! Rồi mời Melina quay lại!”
Lâm Húc Dương do dự một hồi rồi nói.
“Cậu bị điên à!”
Phương Thanh Di ngẩng đầu lên mắng một câu, lộ rõ vẻ tức giận.
Lâm Húc Dương sững sờ, nhưng lại chỉ biết ngượng ngập đứng tại chỗ cười.
Một lúc sau, Phương Thanh Di để ý thấy vết hằn ngón tay trên mặt của người đàn ông này vẫn chưa hoàn toàn tan hết, mới nhắm mắt lại, rồi khi mở mắt ra, sự tức giận đã không còn, thay vào đó cô đã khôi phục sự bình tĩnh.
Có lẽ vì ban nãy cô thấy áp lực khi nghĩ đến một loạt hậu quả sau việc này, nên mới không nhịn được mà bộc phát, nhưng Phương Thanh Di hiểu rõ, trong chuyện này Lâm Húc Dương không đáng trách, anh cũng đã hy sinh rất nhiều.
“Xin lỗi, tôi không nên tức giận với cậu! Tôi đã đuổi người đi, cậu nghĩ giờ tôi sa thải cậu thì cô ta sẽ còn hạ mình mà quay lại chắc? Vả lại, chuyện này cậu không làm gì sai, cũng không trách cậu, nếu lỗi là do cậu…”
Phương Thanh Di ngừng lại một lát.
Nghe đến đây, Lâm Húc Dương cảm động vô cùng, nghĩ rằng người phụ nữ này vì bảo vệ mình mà tình nguyện từ bỏ một dự án lớn như thế.
“Còn nếu lỗi là do cậu! Thì cậu đã bị tôi đuổi đi lâu rồi! Chuyện cũng sẽ không dây dưa đến như thế!”
Phương Thanh Di phẫn uất nói.
“Ahaha… Tôi còn tưởng cho dù tôi sai thì cô vẫn sẽ bảo vệ tôi cơ.”
Lâm Húc Dương cười ngại ngùng.
“Ha… Cậu tự tin quá nhờ? Tôi chỉ muốn giải quyết mọi chuyện cho công bằng mà thôi!”
Phương Thanh Di cười khẩy.
“Ừ, nhưng tôi vẫn rất cảm kích cô. Là người làm ăn, cho dù biết cái gì là công bằng, nhưng cũng không dễ dàng gì mà đưa ra quyết định này đúng chứ?”
Lâm Húc Dương cũng coi như đang tự an ủi chính mình.
“Thôi, chuyện đã rồi thì nên nghĩ tiếp theo phải làm gì đi!”
Phương Thanh Di bóp sống mũi, vẻ mặt uể oải.
“Cô vẫn chưa có biện pháp đối phó sao?”
Lâm Húc Dương lúng túng hỏi.
“Tôi thì có biện pháp gì được? Hợp tác thất bại, mọi sắp xếp đằng sau coi như bỏ! Giờ khỏi đoán cũng biết Melina đang nhảy vào Quắc Mỹ rồi! Điều này tương đương với việc chúng ta lại dâng cơ hội cho đối thủ một lần nữa! Cậu cũng khỏi phải lo lắng cho Cung Ấu Hi nữa.”
Ánh mắt Phương Thanh Di đầy vẻ bực bội.
“Tôi xin lỗi…”
Cảm xúc của Lâm Húc Dương lúc này vô cùng phức tạp.
“Đừng nói gì cả… Để tôi yên tĩnh chút, những chuyện còn lại tôi vẫn cần phải chịu trách nhiệm!”
Phương Thanh Di vừa nói xong, lập tức trở nên căng thẳng, vội vàng lấy điện thoại ra xem.
Sau đó mới thở một hơi dài.
“Cũng may, Melina chưa tấn công chúng ta trên mạng, tôi phải mau chóng nghĩ cách thôi!”
Cốc cốc cốc…
Lúc này, có tiếng gõ cửa văn phòng của Phương Thanh Di.
Sau khi được đồng ý tiến vào, Uyển Phong xuất hiện ở ngoài cửa, người phụ nữ này cũng hơi bất ngờ khi thấy Lâm Húc Dương ở bên trong.
“Có chuyện gì không?”
Phương Thanh Di bình tĩnh hỏi.
“Tổng giám đốc Phương, xin lỗi, tôi nghĩ đáng ra lúc ấy tôi nên nói rõ mọi chuyện ra cho Melina biết, nhưng khi nhận ra có gì đó không đúng thì chuyện cũng đã xảy ra mất rồi. Khi thấy Melina tát Lâm Húc Dương, tôi đã không thể ngăn cản, nhưng cũng đã lén quay lại toàn bộ quá trình, không biết liệu nó có hữu dụng với công ty hay không?
Uyển Phong đưa ra một cái USB.
“Ồ? Cảm ơn nhé, chuyện này cũng không trách cô. Cô để USB ở đó rồi quay lại làm việc đi,