Tôi không cho cô đi!"
Lâm Húc Dương nắm lấy cổ tay Phương Thanh Di.
"Cậu có tư cách gì mà kiểm soát tôi? Nếu tôi không nhờ anh ta giúp đỡ, lẽ nào còn có cách nào khác sao?"
Phương Thanh Di vẻ mặt buồn bã hỏi.
"Tôi ... tôi không biết ... nhưng tôi không muốn cô đi!"
Lâm Húc Dương khổ sở nhìn Phương Thanh Di.
"Buông tay tôi ra đi, có lẽ mọi chuyện không tệ như cậu nghĩ đâu. Diệp Thiếu Thiên cũng coi như là bạn của tôi. Chưa biết chừng nói chuyện với anh ta có thể sẽ giúp được tôi."
Phương Thanh Di cố gượng cười thuyết phục.
"Làm sao có thể chứ? Cái cô muốn không phải là một số tiền nhỏ đúng không? Người bạn nào lại sẵn sàng bỏ ra một cái giá lớn như vậy để giúp cô? Ngay đến cả anh em ruột cũng còn vì tiền mà quay lưng lại với nhau, còn hai người chỉ là bạn bè bình thường, nói không có ý đồ gì ai mà tin được?”
Lâm Húc Dương tức giận hỏi.
"Thế thì cũng còn hơn là ngồi chờ chết đúng không? Nhìn đám người đó muốn phá nát Ngự Ưu Mỹ Phẩm của tôi mà bảo tôi cứ giương mắt lên nhìn thôi sao? Cậu không để tôi đi, vậy thì cậu đưa cho tôi một phương án để giải quyết xem nào?”
Phương Thanh Di kích động hỏi.
"Tôi ... tôi ... sẽ luôn có cách mà phải không? Chúng ta có thể cùng nhau nghĩ cách!"
Lâm Húc Dương hơi ngẩn ra, vẻ mặt tràn đầy sự phiền muộn.
Anh biết mình cũng không có cách gì khác, Phương Thanh Di còn có thể cầu cứu người ta, còn anh ngay đến cả một người để giúp đỡ cũng không có.
Tìm Cung Ấu Hi?
Đùa à! Bản thân đã nợ ân tình và tiền bạc không thể trả được rồi, làm sao còn có thể mặt dày đi tìm cô gái nhỏ đó chứ.
"Thôi bỏ đi, chuyện này vốn dĩ không liên quan đến cậu, chuyện của tôi tự tôi xử lý!”
Phương Thanh Di lắc đầu nhìn vẻ mặt chán nản của Lâm Húc Dương, cô biết có thể mình đã hơi nặng lời.
"Vậy tôi đi cùng cô!”
Lâm Húc Dương im lặng một lát, rồi kiên quyết nói.
"Việc này ... thôi được!"
Phương Thanh Di suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu.
Được sự đồng ý của Phương Thanh Di, Lâm Húc Dương thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất có mình theo cùng, nếu Phương Thanh Di gặp chuyện gì ngoài ý muốn, anh có thể giúp ngăn chặn nó.
Trong lòng anh tin chắc rằng Phương Thanh Di là một người phụ nữ giữ mình trong sạch.
Anh đi cùng, ít nhất cũng có thể cho người phụ nữ này một cái cớ để giữ thể diện.
Hai người sau đó đi xuống tầng dưới và Phương Thanh Di lái xe đến một quán bar tên là Night Fragrance.
Buổi tối, vào lúc quán bar kinh doanh tốt, có rất nhiều ô tô hạng sang đậu ở bên ngoài quán, ở cửa các thể loại người ra người vào không ngớt.
Quán bar khác với cảnh đêm, quán bar yên tĩnh và tao nhã hơn, còn cảnh đêm ồn ào hơn.
Nhưng dù có chênh lệch thì trong mắt giới nhà giàu, hai nơi này đều là chốn vui chơi thâu đêm, chỉ cần có tiền, sẽ luôn có gái đẹp sẵn sàng tự mình tìm đến.
Lâm Húc Dương ngồi trên xe liền để ý thấy một người phụ nữ ăn mặc hở hang đang kéo một người đàn ông nhìn có vẻ rất giàu có ra ngoài. Anh thầm đoán không biết hai người họ có phải chỉ là cần nhau vì chuyện nam nữ, hay là mình hiểu lầm, họ vốn dĩ là một cặp đôi?
Phương Thanh Di xuống xe và đi vào quán bar, nhưng Lâm Húc Dương không đi theo.
Vốn dĩ Lâm Húc Dương muốn đi theo vào quán bar, nhưng Phương Thanh Di nói nếu Lâm Húc Dương đi theo mà bị Diệp Thiếu Thiên nhìn thấy thì sẽ khó để giải thích.
Chi bằng anh nhận đóng vai một tài xế vệ sĩ, lát nữa khi cô ấy ra ngoài cũng có thể mượn cớ đã tìm được tài xế.
Lâm Húc Dương không có lý do gì để từ chối, anh cảm thấy rất khó chịu khi nhìn Phương Thanh Di bước vào quán bar.
Với vẻ chán nản, người đàn ông chỉ có thể bước ra khỏi xe và hút thuốc, hết điếu này lại đến điếu khác, như thể chỉ hút thuốc mới khiến anh không phải suy nghĩ linh tinh.
Lâm Húc Dương tựa vào xe của Phương Thanh Di, nhìn mọi người ra vào quán bar, và nhìn xe cộ xung quanh kẻ dừng người đi.
Xa hơn một chút còn nhìn thấy rung rung lắc lắc, dường như những người đàn ông và phụ nữ cô đơn đang vật lộn ác liệt bên trong.
Một người đàn ông bụng to và một phụ nữ trẻ chui vào chiếc xe cạnh Lâm Húc Dương.
Vừa bước lên xe, người đàn ông không kìm được mà ôm hôn người phụ nữ.
"Đừng như vậy, bên cạnh còn có người kìa..."
Người phụ