Đối diện với một đám vệ sĩ đằng đằng sát khí ở trước cổng của Ngự Mỹ Ưu Phẩm, Lâm Húc Dương hai tay cầm gậy cảnh sát ngăn ở phía trước.
Lâm Húc Dương đứng đó không chút sợ hãi, cơ thể anh không vạm vỡ, nhưng lúc này lại giống như một ngọn núi lớn.
Người xung quanh đều sững sờ, bọn họ không nghĩ lúc này lại có một người đàn ông dám to gan như vậy.
Phương Thanh Di nhìn người đàn ông trước mặt, cô không thể ngờ rằng Lâm Húc Dương sẽ đứng ra bảo vệ cho mình như vậy.
Nhưng sau đó cô lại nhoẻn miệng cười, đây chính là Lâm Húc Dương, cậu ấy chắc chắn sẽ đứng ra nhỉ? Chắc chắn sẽ bảo vệ mình, cho dù có nhiều người hơn nữa cậu ấy cũng không sợ, nhỉ?
Cậu ấy là... là người đàn ông khiến cho cô cảm thấy an toàn!
Khóe mắt Phương Thanh Di đỏ lên, nhưng cô lại nhanh chóng giấu nó đi.
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy, Lâm Húc Dương là người đàn ông mình có thể dựa vào, dù có thể không giúp được gì trong công việc, nhưng cậu lại dùng năng lực của mình để bảo vệ cô.
Ba người bảo vệ còn lại thấy Lâm Húc Dương đứng chắn ở đằng trước, vẻ mặt lộ rõ sự xấu hổ. Cùng là bảo vệ, những lúc thế này nên đứng ra phía trước mới phải, nhưng họ suýt chút nữa đã lùi bước.
Ba người nhìn nhau một lượt, rồi tiến đến trước chắn trước mặt Phương Thanh Di, đứng song song với Lâm Húc Dương.
Đám phụ nữ đang làm loạn phía trước hơi sững sờ một chút, rồi lại bắt đầu tức giận, chỉ có mấy người mà cũng đòi ngăn cản bọn họ, đây chẳng phải là trò đùa hay sao?
"Còn đứng đó làm gì! Ra tay đi chứ! Bốn người mà đòi chặn cả đám này chắc! Mau bắt người cho tôi!"
"Mấy người các cậu không muốn bị thương thì cút mau!"
"Cút qua chỗ khác! Đây không phải chuyện của mấy người! Nếu bị thương thì số lương ít ỏi đó không đủ chữa bệnh đâu!"
Trong đám phụ nữ đó, có người thì chửi rủa, có người thì khuyên bảo.
Đám Lâm Húc Dương không hề di chuyển, chỉ kiên trì đứng chặn trước cửa công ty, che chắn cho Phương Thanh Di.
Đám vệ sĩ còn đang do dự kia, khi được bà chủ của mình ra lệnh, họ liền có suy nghĩ muốn ra tay.
Nếu như là đánh phụ nữ thì bọn họ còn e ngại, nhưng với đám bảo vệ kia thì bọn họ chẳng lo nhiều như thế.
Hơn chục tên vệ sinh xông lên, chuẩn bị đánh nhau.
Đám Lưu Cường hơi do dự, mặc dù bọn họ mạnh dạn đứng ra, nhưng nếu là đánh nhau thật thì vẫn hơi lo lắng.
Nhưng mặt Lâm Húc Dương đầy vẻ tàn nhẫn. Anh giơ gậy cảnh sát trong tay lên, có thể thấy chỉ cần có ai dám động thủ thì anh cũng không chần chừ mà đánh trả.
"Tất cả dừng tay!"
Lúc này, giọng của một người phụ nữ vang lên.
Tất cả nhìn theo âm thanh, thấy chị Na vứt bỏ điếu thuốc trong tay, lạnh lùng bước tới.
Người phụ nữ này không chút sợ hãi, đi vào giữa đám vệ sĩ và bọn Lâm Húc Dương, vươn tay ra kéo gậy cảnh sát trong tay Lâm Húc Dương xuống, sau đó nhìn về đám phụ nữ phía trước mắng: "Các người là xã hội đen à? Đánh nhau thì giải quyết được vấn đề chắc? Bắt được Phương Thanh Di thì có thể lấy lại được tiền sao? Cả đám đều ngu hết rồi hả?"
Chị Na không khách khí mắng.
Lâm Húc Dương có hơi kinh ngạc nhìn cô. Tưởng rằng khi bị chị Na mắng, đám phụ nữ cứng đầu kia sẽ mắng trả, ai ngờ bọn họ lại im thin thít.
Lâm Húc Dương đoán rằng có lẽ chị Na rất có tiếng nói trong đám người này, nên mới có hành động tùy tiện như thế.
"Chị Na, vậy chị nói xem chúng ta phải xử lý thế nào đây? Chẳng lẽ cứ chờ tiền bị ôm đi mất hay sao?"
Một người phụ nữ trong đó hỏi.
"Vội cái gì? Các cô đều là những người có địa vị, giờ lại thành những con đàn bà đanh đá, ở đây la lối om sòm, không thấy xấu hổ à? Sao các cô không nghĩ đi, nếu Ngự Mỹ Ưu Phẩm bị phá sản, thì Phương Thanh Di dám chạy chắc? Cô ta sẽ dám ở đây đắc tội chúng ta à? Trừ phi cô ta không muốn sống nữa!"
Chị Na quát hỏi lại.
"Nhưng giờ