Sau khi sắp xếp ổn thỏa với chị Na xong, Phương Thanh Di đi ra ngoài nhưng không thấy bóng dáng của Lâm Húc Dương ở đâu. Cô nghi ngờ, bèn đi quanh công ty tìm thì thấy người đàn ông này đang trốn ở một góc hút thuốc.
Cô định đi tới nói gì đó nhưng khi thấy bóng dáng lặng lẽ của anh từ xa thì đã quyết định dừng bước, chỉ nhìn một lát rồi quay trở về phòng làm việc.
Đối với Phương Thanh Di, bản thân cô vẫn còn có việc quan trọng hơn cần làm.
Hai người trở về nhà sau khi tan làm. Mặc dù hôm nay Ngự Mỹ Ưu Phẩm gặp chuyện không nguy hiểm nhưng Phương Thanh Di vẫn vô cùng buồn phiền.
Tình hình công ty hiện giờ vẫn chưa được cải thiện, sự việc xảy ra hôm nay chính là một sự cảnh cáo.
Lẽ nào đợi sau khi hội đồng quản trị của Ngự Mỹ Ưu Phẩm tước bỏ chức vụ của Phương Thanh Di thì người phụ nữ này vẫn tự mình gánh vác tất cả mọi chuyện sao?
Lâm Húc Dương chuẩn bị cơm tối, hai người ăn nhưng đều cảm thấy tẻ nhạt, vô vị.
Ăn cơm xong thì cô bắt đầu gọi điện thoại liên tiếp, nhưng mỗi cuộc chỉ nói vài câu đơn giản sau đó lại thất vọng cúp máy rồi lại gọi cho một số khác.
Lâm Húc Dương biết Phương Thanh Di đang tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng anh cũng không thể giúp được gì.
Anh lấy điện thoại ra, lật mục liên lạc, trong điện thoại anh cũng chẳng có mấy người là có tiền.
Khi nhìn thấy tên của Cung Ấu Hi, anh hơi sững sờ.
Lần trước sau khi tình cờ gọi điện cho La Khởi thì anh không còn liên hệ với Cung Ấu Hi nữa.
Không phải anh không muốn mà là nghĩ tới những lời nói của La Khởi, anh cho rằng chính mình đã chơi Cung Ấu Hi. Lâm Húc Dương không còn mặt mũi nào để liên lạc với cô ấy nữa.
Hầu như trong số những người anh quen, người hiện tại có thể giúp được Phương Thanh Di chỉ còn cô gái có suy nghĩ đơn giản này thôi.
Đi nhờ Cung Ấu Hi giúp đỡ, mà còn là giúp đỡ Phương Thanh Di? Bản thân anh còn mặt mũi nào để mở miệng đây?
Lâm Húc Dương lắc đầu, đột nhiên ngẩn ra, rồi tự vỗ vào trán mình.
Ngu ngốc quá! Bản thân không dám đi tìm Cung Ấu Hi, nhưng có thể bảo Phương Thanh Di đi mượn tiền Cung Ấu Hi chứ?
Hai người bọn họ tự nói chuyện với nhau là được mà?
Nghĩ vậy, Lâm Húc Dương vội vàng đi vào phòng khách tìm Phương Thanh Di.
“Phương Thanh Di, cô xong chưa? Tôi có chuyện muốn nói với cô!”
“Đợi một chút được không? Hiện giờ tôi không có tâm trạng, nếu như cậu thật sự muốn lợi ích thì có thể nói sau được không?”
Phương Thanh Di không ngẩng đầu, cô lướt điện thoại với vẻ mặt phiền não.
“Không phải chuyện lợi ích, tôi nghĩ ra một cách, cô xem có ích gì cho cô không!”
Lâm Húc Dương lắc đầu.
“Cách à? Cậu có cách gì?”
Phương Thanh Di ngẩng đầu, lộ rõ sự kinh ngạc.
“Thế này, tôi đột nhiên nhớ ra, chẳng phải nhà của Cung Ấu Hi rất giàu có hay sao? Cô có thể cân nhắc việc liên hệ với cô ấy, không chừng cô ấy có thể giúp được cô!”
Lâm Húc Dương nói nghiêm túc.
“Cung Ấu Hi?”
Phương Thanh Di sững sờ. Cô nhanh chóng tìm số của cô gái này trong điện thoại của mình. Cô nóng ruột định bấm gọi theo bản năng nhưng cuối cùng lại không bấm mà lắc đầu, cười gượng.
“Không, không thể nhờ cô ấy giúp được!”
“Tại sao? Nếu tìm cô ấy, tôi nghĩ có thể cô ấy sẽ giúp chúng ta đấy!”
Lâm Húc Dương hơi nghi ngờ.
“Không được, Cung Ấu Hi là người của nhà họ Cung, hơn nữa số tiền tôi cần không hề nhỏ, cô ấy muốn giúp tôi thì nhất định phải tìm bố ruột của mình. Cung Thừa Đức không phải là người đơn giản. Ông ta rất dễ suy ra những điểm mấu chốt khác. Ông ta vốn định mua công ty của tôi, nếu tôi tìm Cung Ấu Hi giúp đỡ thì đồng nghĩa với việc dâng công ty của mình cho ông ta rồi! Không, trừ khi tôi không còn đường