Nhìn thấy Cung Thừa Đức giận tím cả mặt, Âu Dương Hạo Vũ liền đứng dậy, vội vàng khuyên giải: “Bác đừng giận, bác cứ nghe bên Tiểu Hi giới thiệu về phương án này thử đi? Nói không chừng bọn họ có thể cho bác một lời giải thích chính đáng thì sao?”
Nghe Âu Dương Hạo Vũ nói xong, Cung Thừa Đức hít sâu một hơi, cho đến khi cơn thịnh nộ dần trở lại thành nụ cười, có vẻ như người đàn ông này rất coi trọng Âu Dương Hạo Vũ.
“Được thôi, nếu anh Hạo Vũ của con đã nói giúp, vậy thì mấy đứa hãy giải thích cho bố nghe cái phương án này rốt cuộc là như thế nào?”
Cung Thừa Đức nhìn hai người bọn họ với vẻ mặt lạnh tanh.
Cung Ấu Hi động nhẹ La Khởi, ý muốn để La Khởi giải thích chuyện này.
La Khởi bất lực trợn tròn mắt, bất mãn liếc Cung Ấu Hi một cái rồi cũng chỉ có thể cười giải thích: “Chú Cung, chuyện là như này, vụ của Melina đã dẫn đến việc chúng ta không thể mời được những ngôi sao tuyến đầu, nếu như có thể, cũng chỉ mời được những ngôi sao hạng ba mà thôi, những ngôi sao trong tập tài liệu kia cũng không đến nỗi nào như chú nói, cô ấy là ngôi sao hạng ba, đã đóng một vài bộ phim điện ảnh và cũng khá có tiếng.”
“Sau đó mời các bác gái ở quảng trường vì muốn có được hiệu quả nhiễu xạ của họ, hơn nữa cháu còn biết có rất nhiều bác gái giàu có cũng thích nhảy ở quảng trường, hy vọng bọn họ có thể mang đến cho chúng ta một số khách hàng, hoặc cũng có thể chính họ sẽ là những khách hàng tiềm năng.”
“Còn lại đều là quá trình bình thường, muốn thu hút khách hàng phải phát hành một số voucher trên thị trường, điều này nhằm thu hút được nhiều người tham gia hơn.”
Cung Thừa Đức nghe La Khởi nói xong, sắc mặt ông ta trở nên u ám đến đáng sợ, ông ta cũng đã qua cái tuổi ngũ tuần nên mới kìm nén được cơn giận này: “La Khởi, trước giờ chú luôn hài lòng với biểu hiện của cháu, tại sao lần này cháu lại không biết chừng mực như thế?”
“Chúng ta là làm hàng xa xỉ! Để tạo nên thương hiệu nổi tiếng của Quắc Mỹ!”
“Hàng xa xỉ là gì?”
“Là đồ đắt tiền!”
“Hàng xa xỉ tượng trưng cho cái gì?”
“Phẩm vị!”
“Sử dụng và mua hàng xa xỉ chỉ dành cho những ai?”
“Người có tiền! Người ở tầng lớp thượng lưu!”
“Bọn họ mới là người tiêu dùng chính của mặt hàng xa xỉ!”
“Cháu xem cháu đang làm gì? Chuyện về cô minh tinh kia chú không muốn nói nữa, đang yên đang lành lại đi từ chối cô Melina đó, bây giờ không mời được nữa chứ gì? Mời một ngôi sao hạng ba thì có tác dụng gì hả? Những người giàu có đó sẽ chấp nhận sao?”
“Còn cả cái múa quảng trường này là thứ quỷ quái gì đây! Một triển lãm sang trọng tao nhã như thế này lại mời những thứ quê mùa đến biểu diễn ư? Đây là trò đùa của cháu sao?”
“Còn tặng cả voucher? Trung tâm mua sắm của chúng ta có cần phải dùng đến voucher không? Khác nào làm cho mọi người cảm thấy chúng ta giống như đang ăn xin!”
“Chú hỏi cháu, đưa ra cái kế hoạch đầy thiếu sót này để làm gì, có tác dụng gì không?”
“Chú không đề cập đến vấn đề lãng phí tiền bạc! Chẳng khác nào gậy ông đập lưng ông! Hủy đi danh tiếng của Quắc Mỹ!”
“Chú vừa ký kết được một vụ làm ăn với nước ngoài! Nếu như đối tác biết được chúng ta không đủ đẳng cấp như thế này!”
“Liệu bọn họ có dám hợp tác với chúng ta nữa không?”
Cung Thừa Đức càng nói càng giận, ông thực sự quá thất vọng với cả hai.
Ông ta là một người đã sống hơn nửa đời người, chắc cũng có thể nhìn thấu bản chất những việc mà hai cô gái trẻ này không thể thấy được?
“Tiểu Hi... Bác nói đúng đó, tuy anh chưa xem tài liệu của em, nhưng nghe qua thì thực sự có cảm giác hơi low, các em nên vạch lại kế hoạch, nhưng cũng đừng lo nếu em không mời được người nổi tiếng, anh có một vài người bạn ở trong nước, biết đâu có thể tìm được người mẫu quốc tế cũng nên, tuy nhiệt không bằng các ngôi sao hạng A trong nước, nhưng chắc chắn hiệu ứng tại buổi triển lãm sẽ không tồi đâu, còn về vụ múa quảng trường của các bác gái thì