Cung Ấu Hi đang ngồi cùng với Âu Dương Hạo Vũ trong một nhà hàng Pháp cao cấp, trước mặt bọn họ là món bò bít-tết vô cùng đắt đỏ.
Âu Dương Hạo Vũ nhiều lần mời Cung Ấu Hi dùng bữa, nên cô cũng ngại không dám từ chối nữa.
Trên bàn có một chai vang đỏ, trong ly của hai người ít nhiều cũng có chút rượu màu đỏ sẫm.
Trong nhà hàng có một ban nhạc nhỏ đang diễn tấu một bản nhạc du dương, khiến cho toàn bộ nhà hàng trở nên vô cùng sang trọng và cao cấp.
Không gian của nhà hàng rất rộng, nhưng chỉ đặt có vài chiếc bàn.
Bàn nào cũng có khách ngồi, nhìn qua trang phục của bọn họ cũng đủ biết rằng người ngồi ở đây không giàu thì cũng nhiều tiền.
Có thể tưởng tượng được giá cả trong nhà hàng này là vô cùng đắt.
Cung Ấu Hi cắt một miếng bít-tết nhỏ, đôi môi đỏ hơi hé ra, rồi dùng dĩa đưa miếng thịt vào miệng, chậm rãi nhai kỹ rồi nuốt, dáng vẻ có phần tao nhã.
Lúc này, đột nhiên tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, trong một nhà hàng tương đối yên tĩnh như này, thì tiếng chuông có hơi chói tai.
Cô nhanh chóng rút điện thoại ra rồi nhìn một lượt, trong mắt ngập tràn sự vui mừng, cô căng thẳng nhìn Âu Dương Hạo Vũ đang mỉm cười ngồi nhấm rượu ở trước mặt.
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại dồn dập, Cung Ấu Hi đứng dậy, áy náy nhìn Âu Dương Hạo Vũ rồi vội vã nghe điện thoại.
“Alo, Tiểu Hi, đang bận sao?”
Đã có người nhấc máy, tâm trạng Lâm Húc Dương có phần phức tạp, anh hỏi.
“Ừm, anh đợi một chút...”
Giọng của Cung Ấu Hi dường như có thể nghe ra được có chút bối rối lẫn vui mừng. Cô đi nhanh tới một góc yên tĩnh, sau khi tránh được ánh mắt của Âu Dương Hạo Vũ thì cô mới tỏ ra vui mừng, hỏi:
“Anh Húc Dương, cuối cùng anh cũng nhớ đến việc gọi điện cho em rồi.”
“Ha ha... Thật ngại quá, gần đây tôi khá bận, cô ăn cơm chưa?”
Lâm Húc Dương áy náy trả lời.
“Đang ăn đây, tối nay ăn bít-tết. Anh thì sao?”
Cung Ấu Hi cười ngọt ngào, dường như chỉ cần nói chuyện với người đàn ông này là trong lòng cô vô cùng thích thú.
“Tôi ăn rồi. Mặc dù cũng là thịt bò nhưng là cơm thịt bò, ha ha ha...”
Lâm Húc Dương tinh nghịch đáp lại
“Ớ, cơm thịt bò? Anh đặt đồ ăn nhanh sao?”
Cung Ấu Hi nghi ngờ, hỏi.
“Ấy? Cô biết cả cái này hở? Đoán ra được tôi đặt đồ ăn nhanh?”
Lâm Húc Dương có phần ngạc nhiên.
“Đương nhiên rồi, em thông minh lắm chứ. Nếu nấu cơm ăn ở nhà nhưng cũng chỉ là xào mấy món mà thôi, thông thường cơm thịt bò thường là đồ đặt ngoài.”
Cung Ấu Hi giải thích.
“Ừm, đúng là thông minh. Vậy cô ăn bít-tết ở nhà hàng Tây hả? Với ai thế?”
Lâm Húc Dương gật đầu, tiện thể nghĩ đến bình thường bít-tết là mua ăn ở ngoài.
“Ừa... ăn cùng với một người bạn của em, chị Khởi cũng ở đây nè, anh muốn nói chuyện với chị ấy không?”
Cung Ấu Hi do dự một lúc rồi nói dối, cô không muốn Lâm Húc Dương hiểu lầm.
“Không cần đâu, tôi sợ người phụ nữ ấy lắm. Thật ra tôi gọi tới là muốn hỏi, nghe nói ngày mai bên Quắc Mỹ cũng mở triển lãm sản phẩm đúng không nhỉ?”
Lâm Húc Dương nhanh chóng từ chối.
“Ừm, đúng vậy. Cùng ngày với Ngự Mỹ Ưu Phẩm các anh. Đúng rồi, bên anh chuẩn bị ổn cả chưa?
Không mời được mấy ngôi sao thì các anh tính sao?”
Cung Ấu Hi còn chưa xử lý được chuyện của bản thân, ngược lại còn lo lắng cho tình hình bên Lâm Húc Dương.
“Vẫn ổn, tôi đưa ra ý kiến cho Phương Thanh Di là mời mấy người có thân phận ở trong thành phố đến để tham gia hoạt động, cũng không rõ hiệu quả sẽ ra sao. Bên cô thì sao? Cũng không nghe nói bên cô sẽ mời ngôi sao lớn tới, chắc chuyện cô từ chối Melina gây ra ảnh hưởng lớn lắm nhỉ?”
Lâm Húc Dương áy náy hỏi.
“Ơ? Anh giúp chị Phương vạch kế hoạch cho đợt hoạt động lần này? Tốt thật...”
“Bọn em cũng vẫn vậy, không mời được ngôi sao thì mời tới mấy người mẫu. Có điều, em cảm thấy từ chối Melina lại là một chuyện tốt. Nhân phẩm của người phụ nữ ấy chẳng ra làm sao, không gặp chuyện bây giờ thì sau này cũng sẽ gặp. Đến khi ấy, công ty lại mời cô ta làm đại diện phát ngôn, nếu mà làm không tốt có khi tổn thất còn lớn hơn.”
Cung Ấu Hi có vẻ như đang an ủi Lâm Húc Dương.
“Vậy sao...Nói cũng đúng. Thật ra tôi muốn hỏi xem, bên cô có bận hay không? Có