Nghe được lời này của Cung Ấu Hi, Lâm Húc Dương cảm xúc hỗn độn, mặc dù muốn an ủi cô gái này vài câu, nhưng lại không biết nên nói gì cho phải, muốn rót thêm bia, lại phát hiện bia đã uống hết từ lúc nào.
“Anh Húc Dương, anh nói cho em đi? Em còn có thể kiên trì nữa không?”
Cung Ấu Hi khẩn cầu nhìn Lâm Húc Dương, bộ dáng bi thương khiến người ta đau lòng.
“Tiểu Hi, cô là một cô gái tốt, cô biết mà, chúng ta không phù hợp…”
“Không phải tôi không muốn thích cô, mà là tôi biết tôi không xứng!”
“Nếu chúng ta cứ cố ở bên nhau, đến cuối sẽ là cả hai cùng đau khổ, còn dẫn đến gia đình lục đục!”
Lâm Húc Dương thở dài.
“Anh Húc Dương! Em không hề thấy là anh không xứng với em. Tình yêu là bình đẳng, em chỉ muốn yên bình ở bên anh, cho dù có là cuộc sống bình thường.”
“Anh sợ bố mẹ em sẽ phản đối, vậy anh không sợ bố mẹ chị Phương cũng thế sao? Chẳng lẽ chị ấy không có bố mẹ?”
Cung Ấu Hi u buồn hỏi.
“Tôi… Tôi không biết… Bởi vì tôi chưa từng tiếp xúc với người nhà của Phương Thanh Di, nên tôi không rõ… Vả lại, tôi cũng không thể nào có kết quả với cô ấy đâu. Rốt cuộc tôi có thích cô ấy hay không, hoặc là thích nhiều cỡ nào, tôi cũng chẳng biết nữa, có lẽ tôi chỉ muốn báo ân thôi.”
“Nhưng không có nghĩa tôi nghĩ rằng mình không xứng với cô thì sẽ xứng với cô ấy, thật ra, với thân phận này, tôi không xứng với cả hai người, đều là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga cả, chỉ là, binh sĩ mà không muốn làm tướng quân thì không phải binh sĩ tốt, cóc ghẻ không muốn ăn thịt thiên nga cũng chẳng phải cóc ghẻ thật, đúng không nào? Haha…”
Lâm Húc Dương nói đến cuối thì tự pha trò một câu.
“Vậy nếu như? Nếu như chị Phương đồng ý ở bên anh, hai người yêu nhau, nhưng người nhà chị ấy phản đối thì sao? Anh còn muốn kiên trì không? Hay là giống như em, vì bị bố mẹ phản đối nên liền lui bước?”
Cung Ấu Hi tiếp tục hỏi.
“Tôi… Tôi không biết, cũng không hề nghĩ tới, nếu thật sự có thể tới được đến bước đó thì tôi sẽ nghĩ tiếp, Tiểu Hi, mệt rồi thì buông đi, chúng ta làm bạn tốt không phải rất ổn hay sao?”
Lâm Húc Dương bất lực lắc đầu.
“Nhưng em không muốn từ bỏ! Chỉ cần anh chưa ở bên chị Phương, em vẫn sẽ còn hy vọng. Em tin rằng sẽ có một ngày anh suy nghĩ lại và đồng ý chấp nhận em, hoặc là anh đồng ý thử cố gắng để làm bố mẹ em chấp nhận anh!”
Cung Ấu Hi khổ sở van xin.
“Tiểu Hi… Chúng ta đừng nói chuyện này nữa nhé? Cô xem, mọi thứ vốn đang vui vẻ nhưng nói đến vấn đề này liền mất vui. Tôi biết cô tốt với tôi, tôi cũng biết mình không biết điều, nhưng trong mắt tôi thì cô chỉ như là em gái thôi. Tôi chỉ quan tâm bảo vệ cô, chứ không hề có tình cảm như một người bạn trai. Nếu cô cứ ép tôi phải ở bên cô, tôi nghĩ… thứ tôi có ý không phải là con người cô, mà là quyền thế của gia đình cô, nhưng đó đâu còn là tôi nữa? Dù chúng ta có bên nhau, như vậy cô sẽ vui sao? Khi đó tôi chỉ là một kẻ tiểu nhân chỉ biết đến lợi ích mà thôi.”
Lâm Húc Dương nở nụ cười.
Nghe vậy, Cung Ấu Hi im lặng trong chốc lát, rồi miễn cưỡng cười đáp:
“Được thôi, có lẽ anh nói đúng, xin lỗi anh Húc Dương, chắc là vì em uống nhiều quá nên không khống chế được bản thân mình nữa.”
“Không còn sớm nữa, để tôi đưa cô về!”
Lâm Húc Dương nhìn thời gian, lại đề nghị đưa Cung Ấu Hi về nhà.
“Không cần đâu, em tự về nhà được, anh còn phải ở lại công ty gác mà?”
Cung Ấu Hi từ chối.
“Không sao, chỉ là đưa về thôi mà, gọi xe cũng không tốn bao nhiêu thời gian đâu, vả lại cô uống nhiều thế này tôi cũng không yên tâm!”
Lâm Húc Dương dứt khoát đứng lên, thu dọn rác trên bàn.
“Vâng…”
Cung Ấu