Đúng như thời gian đã định, một vài chiếc siêu xe đã đến trước cửa của Ngự Mỹ Ưu Phẩm.
Hội chị em của chị Na đều từ trong những chiếc siêu xe bước xuống.
Trước khi buổi triển lãm bắt đầu, những quý bà quý phái ăn vận sang trọng này đã đến công ty.
Những người phụ nữ này đều mặc những bộ quần áo sang trọng và trang sức quý giá, họ bước đi dịu dàng uyển chuyển, như thể họ đến đây không phải để biểu diễn cho Ngự Mỹ Ưu Phẩm mà là để cạnh tranh sắc đẹp.
Trước cửa công ty vốn chật kín người, nhưng tất cả nhất thời đều bị thu hút bởi những vị phu nhân cao quý này.
“Chào mừng, chào mừng! Mời mọi người nghỉ ngơi một lát, chúng tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp để các vị trang điểm và thay đồ!”
Phương Thanh Di, Lâm Húc Dương và những người khác nhiệt liệt chào đón.
Lâm Húc Dương có hơi kinh ngạc khi nhìn thấy những người phụ nữ ăn mặc sang trọng này.
Trong lòng anh thầm nghĩ, vẫn cần phải trang điểm với thay đồ nữa ư?
Không phải cứ trực tiếp lên sân khấu là có thể biểu diễn được luôn rồi sao?
Dù sao cũng đâu muốn họ phải nhảy hay làm gì cả, chỉ cần đi vài vòng trên sân khấu hình chữ T là được.
Phương Thanh Di biết những người được chị Na mời tới hôm nay đều “không phú thì quý”, nên cô cũng không dám lơ là.
Các chuyên gia trang điểm và nhà tạo mẫu tóc đều được sắp xếp riêng cho từng người.
Khi nhóm phu nhân này được dẫn vào phòng nghỉ, thì những nhân viên đã chuẩn bị sẵn ban đầu cũng bắt đầu bắt cặp với mục tiêu của họ để tiến hành chuẩn bị.
Bản thân những phu nhân này cũng có vệ sĩ hoặc thư ký đi theo, một là để chăm sóc cho họ, hai là để bảo vệ mấy món đồ quý giá.
Lâm Húc Dương thở phào nhẹ nhõm sau khi dẫn những vị phu nhân này vào các phòng được sắp sẵn để trang điểm.
Anh nhìn Phương Thanh Di ở trước mặt, cười nói: “Phù... Mấy vị này làm tôi thấy áp lực quá, sợ phục vụ không tốt lại phá hỏng mọi thứ, Thanh Di, tôi nghĩ là cô không cần mượn trang sức của bên Diệp Thiếu Thiên nữa đâu, tôi thấy đồ trang sức mà mấy vị phu nhân này mang tới cũng không phải dạng thường đâu, nhỉ?”
“Cậu biết gì chứ? Đồ trang sức của họ có đắt hơn nữa cũng vô nghĩa với chúng ta, nếu họ đeo trang sức của chúng ta mà có thể khiến họ thích hoặc người khác thích, thì bọn họ nhất định sẽ mua, đương nhiên ta sẽ có thêm lợi nhuận, tương tự trang phục cũng có hiệu quả như vậy, nhưng cậu cũng đã nhắc nhở tôi một điều, chúng ta nhất định phải trông chừng đống trang sức đó cẩn thận, nếu lỡ may bị mất hay hư hại thì đền tiền chỉ là chuyện nhỏ, còn tổn hại đến uy tín mới là chuyện lớn!”
Phương Thanh Di giải thích.
“Cái này cô cứ yên tâm, tôi đã nói với nhóm Lưu Cường rồi, vì do tăng cường nhân viên an ninh tạm thời, nên anh Cường sẽ chịu trách nhiệm việc đảm bảo an toàn cho tài sản!”
Lâm Húc Dương nhanh chóng nói.
“Ừ! Làm tốt lắm...”
Phương Thanh Di gật đầu, chợt nhận ra vẫn còn một nhóm người trong phòng nghỉ, cô bước tới, cau mày hỏi: “Mọi người sao thế? Khách hàng của mọi người đâu?”
“Tổng giám đốc Phương, hình như khách hàng của chúng tôi không đến!”
Một người đáp với vẻ mặt ủ rũ.
“Không đến ư? Đợi một chút!”
Phương Thanh Di dẫn theo Lâm Húc Dương, nhanh chóng tìm đến phòng của chị Na.
Người phụ nữ này đang ngồi trước gương đợi chuyên viên trang điểm trang điểm cho.
“Chị Na, làm phiền chị rồi, tôi muốn hỏi một chút, tất cả những người mà chị liên hệ đã tới hết chưa nhỉ?”
Phương Thanh Di bước sang một bên, lịch sự hỏi.
“Hử? Sao thế, có người không đến ư?”
Chị Na thoáng cau mày.
“Ừm, hình như là vậy, tính thêm chị nữa là năm người, tôi cũng chuẩn bị năm đội để phục vụ, nhưng hiện tại lại trống một đội, hình như người bạn đó của chị không đến thì phải!”
Phương Thanh Di cung kính trả lời.
“Có người không đến ư?”
Chị Na nhíu mày nghĩ một lúc, rồi chặn tay chuyên viên trang điểm đang đánh kem nền cho mình, đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Phương Thanh Di và Lâm Húc Dương cũng nhanh chóng đi theo.
Sau khi chị Na vào ra vài phòng, cô có hơi không vui rồi lấy điện thoại gọi điện.
Một lúc sau, cô có hơi áy náy nói với Phương Thanh Di: “Tổng giám đốc Phương, thật xin lỗi cô, một người bạn của tôi đang có chuyện gấp nên không thể đến