Nghe Âu Dương Hạo Vũ nói xong, Cung Ấu Hi vội vàng nhìn quanh, thì thấy người đàn ông nho nhã đang đứng ở chỗ cầu thang vẫy tay với cô.
Nhân lúc người đàn ông này vẫn chưa đến được chỗ mình, Cung Ấu Hi mới hoảng loạn tìm cách giải quyết.
Nhưng bây giờ xem ra, dường như cũng chỉ có thể ứng phó với hai bên.
Miễn không để hai người gặp nhau là được.
Trong lòng vừa có được chủ ý thì Âu Dương Hạo Vũ đã đi đến trước mặt cô, nở nụ cười: “Tiểu Hi, hôm nay em đẹp quá, tặng cho em này!”
Người đàn ông này giống như đang làm ảo thuật, lấy ra một bông hồng.
“Em cảm ơn, anh Hạo Vũ muốn ăn gì?”
Cung Ấu Hi cười gượng, rồi nhận lấy bông hồng cầm trên tay.
“Hử? Em vẫn chưa đặt nhà hàng sao?”
Âu Dương Hạo Vũ có hơi thắc mắc, anh ta nghĩ rằng đáng ra Cung Ấu Hi đã phải đặt nhà hàng trước rồi.
“A ha ha... Vẫn chưa, ở đây nhiều chỗ ăn lắm, em không biết anh thích ăn gì nên mới không chọn.”
Cung Ấu Hi tìm một cái cớ.
“Thế này thì...”
Âu Dương Hạo Vũ nhìn xung quanh, khẽ cau mày, dường như chẳng có nhà hàng nào hợp ý của anh, anh ta do dự một lúc rồi đề nghị: “Tiểu Hi à, em nhìn xem, mấy nhà hàng ở đây không được cao cấp cho lắm, hay là để anh mời em đi ăn nhà hàng khác tốt hơn nhé? Nhà hàng bít-tết lần trước em thấy sao? Anh có thể hỏi luôn xem có bò Kobe hay không, nếu không có thì chúng ta đi ăn thử đồ Pháp nhé?”
“A, không cần đâu! Không cần!”
Cung Ấu Hi vội vàng từ chối, nếu rời khỏi đây thì sao cô có thể hẹn hò với Lâm Húc Dương được chứ?
Cô hơi nhìn về phía nhà hàng Vân Phẩm, thầm nghĩ bản thân cũng đã đi ra được một lúc rồi, Lâm Húc Dương sẽ sốt ruột lắm nhỉ?
“Hử? Sao thế? Em không thích ư?”
Âu Dương Hạo Vũ có hơi ngạc nhiên về phản ứng của Cung Ấu Hi.
“Không phải, anh Hạo Vũ, sao em lại có thể để anh tiêu tiền được chứ, đã nói là em mời anh rồi mà, anh đã ăn các món sơn hào hải vị ở nước ngoài rồi, thỉnh thoảng chúng ta ăn thử mấy món nội địa xem sao, được chứ? Ở đây luôn được không? Coi như anh suy nghĩ cho em chút đi mà? Hoạt động lần trước làm không được tốt nên bị bố trừ lương, em sắp nghèo kiết xác rồi đây này.”
Cung Ấu Hi tỏ vẻ đáng thương.
“Ha ha, cũng đúng, nhưng bố em trừ lương là vì muốn em càng phải nỗ lực hơn nữa, mà em cũng đừng sợ, có gì cần giúp đỡ cứ nói với anh, anh chính là thẻ ngân hàng của em!”
Âu Dương Hạo Vũ cười phá lên.
“Ừm ừm, chắc chắn rồi, vậy anh Hạo Vũ xem thử xem chúng ta nên ăn gì?”
Cung Ấu Hi có chút lo lắng nhìn về phía Vân Phẩm.
“Ừ được, dường như quán Vân Phẩm đó cũng ổn đấy chứ? Nhà hàng Trung Tây kết hợp ư? Thú vị đấy...”
Nhìn theo hướng của Cung Ấu Hi, Âu Dương Hạo Vũ liền chú ý tới nhà hàng độc đáo này, vừa dứt lời, anh cũng có ý định đi qua đó.
“Đừng đừng đừng! Nhà hàng đó không ngon đâu!”
Cung Ấu Hi hốt hoảng kéo Ấu Dương Hạo Vũ lại.
“Có chuyện gì thế?”
Âu Dương Hạo Vũ ngạc nhiên nhìn Cung Ấu Hi, dường như phản ứng của cô có hơi quá.
“A... Cái này... Thật ra lúc trước đến em đã có xem qua mấy nhà hàng này rồi, ban đầu cũng nghĩ Vân Phẩm có vẻ hay ho, nhưng sau khi vào xem thì vô cùng thất vọng, đồ Âu mà lại dùng đũa để gắp, nấu thì chẳng ra ngô ra khoai gì cả, chúng ta đừng đến đó, à đúng rồi, bên kia có chỗ bán cá nướng, lâu lắm rồi em không được ăn cá nướng, chúng ta qua đó ăn đi, có được không?”
Cung Ấu Hi cảm thấy không nên để Âu Dương Hạo Vũ lựa chọn thì hơn, cô kéo tay người đàn ông này đi về phía cửa hàng cá nướng, chỗ đó cách xa nhà hàng Vân Phẩm nhất, còn có cả một góc khuất nên cũng tương đối an toàn.
Âu Dương Hạo Vũ cũng không có vấn đề gì, mặc dù biểu hiện của Cung Ấu Hi hôm nay có hơi gấp gáp, nhưng lại được đích thân cô kéo đi như thế này khiến anh thấy khá vui.
Chưa kể đến việc hai người cứ như một cặp kim đồng ngọc nữ đang đứng ở tầng bốn cũng đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người.
Âu Dương Hạo Vũ đi theo Cung Ấu Hi vào nhà hàng, nhìn sơ qua thực đơn được bày ở cửa rồi khẽ nhíu mày.
Khi biết được cô muốn kéo mình tới ngồi ở một góc của nhà hàng, anh mới nghi ngờ hỏi: “Tiểu Hi, em không ăn cay mà đúng không? Anh thấy thực đơn ở đây món nào cũng bỏ nhiều ớt cả, em ăn được sao?”
“Cũng được ạ, thỉnh thoảng ăn một chút cũng không sao, ngày nào cũng ăn mấy món
thanh đạm lại chán, à... anh Hạo Vũ, anh gọi món trước đi, em đi vệ sinh một lát.”
Trong cái khó ló cái khôn, Cung Ấu Hi đành giở chiêu cũ này ra.
Âu Dương Hạo Vũ còn chưa kịp trả lời, cô đã vội vàng chạy đi.
Lúc này, nhân viên phục vụ cũng đi đến, sau khi có chút kì lạ nhìn Cung Ấu Hi, rồi lịch sự hỏi: “Chào anh, xin hỏi anh muốn gọi món gì ạ? Tiệm chúng tôi có món mới là cá sạo nướng, anh có thể dùng thử, còn có cả phần combo gồm tôm hùm đất và sò nữa ạ.”
“Ừ, đợi một chút, có món nào thanh đạm hơn một chút không? À còn nữa, trong quán có nhà vệ sinh không?”
Âu Dương Hạo Vũ cười đáp.
Nụ cười đầy mê hoặc này khiến cô nhân viên phục vụ đứng cạnh có hơi đỏ mặt, cô hơi ngây ra một lúc rồi vội vàng hỏi: “Có ạ, canh hải sản và canh cá đều có, nhà vệ sinh ở phía sau ạ.”
Nói xong, cô chỉ vô phía trong tiệm.
“Ừ, có nhà vệ sinh sao, được, tôi biết rồi, cảm ơn cô, đợi lát nữa bạn tôi về rồi gọi.”
Âu Dương Hạo Vũ gật đầu.
Mặc dù nữ nhân viên phục vụ có hơi thất lễ nhưng anh cũng không quan tâm mấy, có rất nhiều cô gái ở trong nước khi thấy anh đều phản ứng như vậy, và điều đó càng khiến anh ta cảm thấy tự tin hơn.
Phía bên này, Cung Ấu Di vội vàng chạy vào nhà hàng Vân Phẩm, vừa bước vào đã nhanh chóng chỉnh đốn trang phục, rồi ngồi đối diện Lâm Húc Dương với nụ cười trên môi.
“Thật xin lỗi, công ty có một nhân viên mới vẫn chưa quen việc, em phải hướng dẫn anh ta một lúc.”
“Không sao đâu, nhưng bít-tết đã nguội hết rồi, cô có muốn hâm nóng lại một chút không?”
Lâm Húc Dương tỏ ý không sao.
Lúc Cung Ấu Hi không có ở đây, anh đã ăn vô cùng “kiềm chế”, anh thấy những món này cũng khá ngon nên mới để dành cho cô.
“Không cần đâu, cứ ăn như vậy đi.”
Cung Ấu Hi ăn đại vài miếng rau, vì đang chột dạ nên ăn uống cũng chẳng cảm nhận được vị gì.
Nhìn thấy đồ ăn không còn nhiều, ăn xong định sẽ rời đi luôn, nhưng Âu Dương Hạo Vũ vẫn còn ở đây, làm cho cô không thể nào đi được.
Trong lòng cô bỗng có ý định, bèn gọi nhân viên phục vụ đến, hỏi: “Ở đây có món nào phải thao tác nhiều mà hương vị cực ngon không?”
“Có ạ, món “Sườn dê Thiên Ti”, nhưng phải đợi lâu một chút, chúng tôi cần phải chế biến nguyên liệu trước.”
Nhân viên phục vụ mỉm cười trả lời.
“Cần phải đợi bao lâu thế?”
Mắt Cung Ấu Hi hơi đanh lại.
“Chắc là khoảng nửa tiếng, cần phải qua vài công đoạn chế biến nữa ạ.”
Nhân viên phục vụ trả lời.
“Nửa tiếng ư? Hơi lâu đấy nhỉ?”
Lâm Húc Dương khẽ cau mày.
“Vâng ạ, đây là đặc sản của nhà hàng, nhưng bình thường những ai muốn ăn sẽ đặt trước để không phải chờ lâu, nhưng nếu các vị muốn ăn bây giờ thì phải đợi một lúc ạ.”
Nhân viên phục vụ giải thích.
“Tiểu Hi, nếu không thì lần sau chúng ta đến ăn nhé? Lần này có vẻ phải chờ hơi lâu đấy.”
Lâm Húc Dương đề nghị.
“Anh Húc Dương, em muốn ăn bây giờ cơ, ai biết được lần sau là khi nào mới được đi ăn với anh lại chứ?”
Đôi mắt to tròn ngấn nước của Cung Ấu Hi nhìn Lâm Húc Dương, lộ rõ vẻ khẩn cầu.
“Vậy được, cho một phần đi, chúng ta đợi chút là được, có món ăn kèm nào không, cho lên một ít đi, mấy món này ăn hết rồi mà phải đợi thì mất công lắm.”
Lâm Húc Dương không thể cưỡng lại được bộ dạng tỏ ra đáng yêu của Cung Ấu Hi, chỉ có thể đồng ý.
“Cảm ơn anh Húc Dương, em biết là anh tốt nhất mà!”
Trong lòng Cung Ấu Hi tràn đầy sự vui mừng, nhưng cô vẫn luôn tính toán thời gian, suy nghĩ một chút rồi đưa tay lên bụng, ríu rít xin lỗi: “Anh Húc Dương, anh đợi em một lát, bụng em có chút không thoải mái, em phải đi vệ sinh một lát.”
“Đã nói là đừng ăn đồ nguội rồi mà, có phải đau bụng rồi không? Hay là chúng ta đừng ăn nữa? Đi khám bác sĩ nhé?”
Lâm Húc Dương lo lắng hỏi.
“Không, không sao, anh chờ em nhé!”
Cung Ấu Hi cũng không nói thêm, nhanh chóng chạy ra khỏi nhà hàng.