“Chúng tôi cũng vừa tình cờ gặp nhau thôi, tôi đang ăn tối cùng với anh Diệp của trang sức Fortis, còn cậu ấy cũng đang ăn với bạn.”
Phương Thanh Di cười giải thích.
“Trùng hợp thật đấy, à đúng rồi, vừa hay anh Diệp của trang sức Fortis đây cũng là bạn của tôi, mọi người ăn ở đâu thế?”
Âu Dương Hạo Vũ cười hỏi.
“Trong nhà hàng sushi, còn anh?”
Phương Thanh Di cười đáp.
“À, tôi ở bên kia ăn cá nướng với bạn, hôm nay cũng không đúng lúc cho lắm, để hôm sau chúng ta lại hẹn nhé.”
Âu Dương Hạo Vũ thành thật trả lời.
“Tiệm cá nướng ư? Húc Dương, hai người cũng ăn ở đó sao?”
Phương Thanh Di nhìn về phía Lâm Húc Dương.
“Hả? Chúng tôi ăn cùng một nhà hàng ư? Đâu có?”
Lâm Húc Dương mù mờ trả lời, anh cũng không biết tại sao Phương Thanh Di lại hỏi như vậy.
“Không phải? Vậy chắc là tôi nhìn nhầm rồi.”
Nhìn thấy vẻ mặt thất thần của Lâm Húc Dương, Phương Thanh Di có chút nghi ngờ, rõ ràng cô đã thấy Cung Ấu Hi đi vào trong quán cá nướng.
Lẽ nào chỉ là vì Lâm Húc Dương không muốn ứng phó với Âu Dương Hạo Vũ.
Nhưng nghĩ lại thì cũng không cần làm khó Lâm Húc Dương, nên đành tìm đại một cái cớ để che đậy.
Nhưng sau khi Cung Ấu Hi quay lại quán cá nướng, trong lòng cô rối hết cả lên khi không thấy Âu Dương Hạo Vũ đâu.
Cô hỏi phục vụ thì mới biết được Âu Dương Hạo Vũ vừa đi ra ngoài.
Cung Ấu Hi cũng vội vàng đuổi theo, sau khi nhìn thấy Âu Dương Hạo Vũ ở một góc rẽ, cô định đến để gọi anh nhưng lại nhìn thấy Lâm Húc Dương đang ở đó.
Cung Ấu Hi đột nhiên hoảng sợ và nhanh chóng nấp đi, chỉ dám quan sát từ xa.
Nhìn thấy hai người đang nói chuyện, Cung Ấu Hi cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
Năm lần bảy lượt che giấu để hai người không gặp được nhau, tại sao giờ cả hai lại ở cùng một chỗ rồi, nhìn có vẻ như còn quen biết nhau nữa.
Phải làm sao đây?
Chỉ nghĩ đến sự hoảng loạn trong lòng, Cung Ấu Hi dường như quên mất việc Lâm Húc Dương vừa mới chào tạm biệt cô.
Cô muốn đến gần để nghe xem hai người đang nói gì, nhưng xung quanh chẳng có gì để che, nên cô cũng chỉ biết lo lắng mà thôi.
Đột nhiên cô nhận ra không phải chỉ có Âu Dương Hạo Vũ và Lâm Húc Dương đang nói chuyện, trong đó còn có một người phụ nữ, mà người này đang đứng quay lưng lại, cô cảm thấy có chút quen thuộc nhưng vẫn không nhớ được là ai.
“Bạn tôi còn đang đợi tôi, vậy tôi đi trước nhé.”
Vốn dĩ chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ, nên Âu Dương Hạo Vũ cũng chẳng có gì để nói với Phương Thanh Di và Lâm Húc Dương cả.
Sau khi chào hỏi xong, anh định sẽ quay lại chỗ quán cá nướng, nếu lỡ Cung Ấu Hi quay lại mà không thấy mình thì cũng không lịch sự cho lắm.
“Được thôi, thế hôm khác tôi mời anh Âu Dương ăn nhé, tôi cũng đi trước đây.”
Phương Thanh Di lịch sự đáp lại, cô ra ngoài cũng được một lúc rồi, bỏ lại Diệp Thiếu Thiên ngồi một mình như vậy cũng không hay.
Cả hai đều đã đi rồi, Lâm Húc Dương cũng cảm thấy nhàm chán, nhưng sau khi nói chuyện cùng Phương Thanh Di một lúc thì trong lòng anh cũng thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Ăn nữa thì cũng không được, nên anh quyết định đi đến chỗ thang máy, chuẩn bị xuống lầu rồi rời đi.
Phương Thanh Di cũng đã phát hiện ra anh ở đây, nên có theo dõi tiếp cũng chẳng hay ho gì.
Sau khi Cung Ấu Hi thấy ba người tách ra bèn nhanh chóng chạy về quán cá nướng, cũng không nhìn thấy được người phụ nữ kia là ai, chỉ đợi Âu Dương Hạo Vũ quay lại rồi nở một nụ cười: “Anh Hạo Vũ, anh đi đâu đấy?”
“Ha ha, anh cũng đi WC, sau đó gặp vài người bạn rồi nói nói chuyện một lúc, không ngờ là em đã về rồi.”
Âu Dương Hạo Vũ cười giải thích.
“Bạn anh à? Hay là mời qua đây cùng ăn luôn được không?”
Cung Ấu Hi vô cùng tò mò về mối quan hệ của bọn họ, nhưng không biết phải hỏi như thế nào.
“Không cần đâu, bọn họ đều có việc riêng cả, à đúng rồi, Tiểu Hi, bạn thân của em sao rồi?”
Âu Dương Hạo Vũ xua tay hỏi.
“Đã giải quyết xong cả rồi, em chạy đi chạy lại suốt cũng chẳng ích gì, để bọn họ tự phát triển thì hơn, em tìm một cái cớ rồi chạy về đây luôn, cũng không thể cứ để anh Hạo Vũ ở đây mãi được, đúng không nào?”
Cuối cùng Cung Ấu Hi cũng có thể thoải mái ngồi xuống ăn uống đàng
hoàng rồi.
Nhưng trước đó cô đã ăn cùng với Lâm Húc Dương khá nhiều, nên khi nhìn mấy món cay nóng như này cũng chẳng thấy ngon lành gì.
Âu Dương Hạo Vũ nhìn thấy Cung Ấu Hi không thèm đụng đũa, cũng hết sức từ tốn ăn từng miếng nhỏ: “Sao thế? Không hợp khẩu vị của em ư?”
“Cũng không phải, không phải em nói lúc chiều đã ăn kem rồi sao? Có lẽ do bị mất vị giác, nên không muốn ăn lắm.”
Cung Ấu Hi lắc đầu.
“Nếu không muốn ăn thì đi xem phim nhé? Tí nữa có đói thì kiếm gì ăn sau cũng được. Mặc dù mùa hè ăn kem thì thấy rất ngon, nhưng ăn nhiều sẽ làm mất vị giác, em cũng nên kiềm chế một chút.”
Âu Dương Hạo Vũ cũng không quên căn dặn vài câu.
“Xem phim? Vậy cũng được.”
Cung Ấu Hi thực sự không muốn đi xem phim, nhưng cô cũng không thể từ chối lời mời tử tế của Âu Dương Hạo Vũ được.
Âu Dương Hạo Vũ mua vé của bộ phim mới được chiếu gần đây nhất, tuy là phim hành động nhưng Cung Ấu Hi lại không hề tập trung vào nó.
Sau khi ngồi thấp thỏm không yên hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng Cung Ấu Hi đã đợi được đến cuối phim.
“Sao thế? Tiểu Hi, phim không hay hả em?”
Âu Dương Hạo Vũ luôn để ý đến Cung Ấu Hi, nên mới biết cô cũng đang lơ đễnh.
“Cũng được ạ, vì trong lòng em có chút chuyện nên hơi lo lắng.”
Cung Ấu Hi cười gượng giải thích.
“Lo lắng chuyện gì thế?”
Âu Dương Hạo Vũ tiện thể hỏi.
“Thì... Còn không phải là chuyện của Wechi sao, em chẳng có tâm trạng làm gì trước khi mọi việc được ổn thỏa, lúc nào cũng không ngừng vắt óc suy nghĩ để tìm ra giải pháp.”
Cung Ấu Hi trả lời nửa thật nửa giả.
“Ha ha, bác Cung còn nói em không nỗ lực, chỉ biết ham chơi, nhưng bây giờ có vẻ như em đang thật sự rất chăm chỉ để hoàn thành nhiệm vụ được giao đấy.”
Âu Dương Hạo Vũ cười nói.
“Biết sao được, dù sao em làm gì thì bố cũng không hài lòng, cho em nhiệm vụ khó như vậy, nên em chẳng có chút tự tin nào cả, haizz...”
Cung Ấu Hi thở dài.
“Được thôi, vốn dĩ còn muốn dẫn em đi chơi mấy chỗ khác, nhưng có vẻ em không có tâm trạng mấy, để anh đưa em về nhé? Nhưng mà Tiểu Hi này, chuyện của Wechi, anh nghĩ em làm hết sức mình là được rồi, bác Cung chắc cũng biết được độ khó của lần này, nên anh nghĩ em chỉ cần cố gắng hết sức, có thất bại cũng không sao, ít có công ty nào dám đảm bảo 100% sẽ giành được quyền đại lý của Wechi cả.”
Âu Dương Hạo Vũ an ủi.
“Ừm, anh Hạo Vũ, em xin lỗi, hôm nay mời anh ăn tối mà em cứ làm rộn hết cả lên, cũng không chào hỏi anh đàng hoàng nữa.”
Cung Ấu Hi biết rõ là Âu Dương Hạo Vũ đối với cô rất tốt, nên cô cảm thấy bản thân như đang mắc nợ vậy.
“Không sao, em mời anh ăn tối là anh đã vui lắm rồi, nhưng đôi lúc kế hoạch vẫn bị thay đổi mà, lần sau để anh mời em đi ăn nhé, em phải giành chút thời gian cho anh đó.”
Âu Dương Hạo Vũ hào phóng nói.
Cung Ấu Hi cười rồi gật đầu, coi như là đã đồng ý.
Không lâu sau, Âu Dương Hạo Vũ đưa Cung Ấu Hi về lại căn hộ, nhưng lần này anh biết điều nên không tiễn đến tận cửa nữa.
Cung Ấu Hi về đến nhà, La Khởi vẫn đang ngồi trên sô-pha đắp mặt nạ, thấy cô về sớm như vậy liền kinh ngạc hỏi: “Hả? Về rồi ư? Sao rồi? Ăn vui vẻ chứ?”
Sắc mặt Cung Ấu Hi chùng xuống, không ngờ La Khởi vẫn còn mặt mũi để hỏi, cô không nhịn được bèn hét lên: “Chị Khởi! Chị muốn làm gì vậy hả? Chị có ý quỷ gì thế hả? Bữa tối hoàn hảo của em với anh Húc Dương bị chị phá đám thành ra hỏng hết rồi đây này!”