Và như thế Tiểu Lâm đã được nhận vào Ngự Mỹ Ưu Phẩm.
Sau khi đến phòng nhân sự báo danh, người phụ nữ này lại thể hiện gu thời trang không tệ, nên đã được đưa đến phòng phối đồ.
Bắt đầu thực tập, chủ yếu là đưa ra gợi ý phối đồ cho một số khách lẻ.
Không biết là do Đặng Hạo ra lệnh hay là do Tiểu Lâm rất vừa lòng với môi trường làm việc ở đây, mà sau khi vào công ty, cô ta đã thể hiện được sự nỗ lực của mình.
Hơn nữa Tiểu Lâm cũng rất giỏi giao tiếp, nên cũng đã hòa nhập với nhân viên xung quanh rất nhanh.
Lâm Húc Dương nhìn thấy tất cả, cảm thấy có hơi bất an, lo sợ Tiểu Lâm vào công ty sẽ ăn trộm bí mật của công ty và nói cho Đặng Hạo biết.
Phương Thanh Di biết những chuyện này, nhưng lại tỏ vẻ rất bình tĩnh, giống như đây là một chuyện hết sức bình thường, còn khuyên Lâm Húc Dương đừng nghĩ nhiều.
Trong mắt Phương Thanh Di, Tiểu Lâm không hề mang thân phận là bạn gái cũ của Lâm Húc Dương, sự nỗ lực của cô khiến Phương Thanh Di rất tán thưởng.
Tiểu Lâm cũng rất nghe lời Lâm Húc Dương, ở công ty không hề thể hiện ra là hai người quen nhau.
Cho dù có vô tình chạm mặt ở công ty thì cũng chỉ hơi gật đầu chào hỏi.
Chỉ là khi nghe thấy mọi người gọi Lâm Húc Dương là anh Lâm, mà không phải giám đốc hay trưởng phòng gì đó, làm cô ta thấy hơi kỳ quái.
Sau khi nói chuyện với đồng nghiệp, thì cô mới biết được “lịch sử” của người đàn ông này tại Ngự Mỹ Ưu Phẩm.
Có lẽ là do tác dụng tâm lý, nên Tiểu Lâm cảm thấy mối quan hệ của Lâm Húc Dương và Phương Thanh Di chắc chắn không hề đơn giản.
Biết Lâm Húc Dương sau khi chia tay mình thì gặp được một người phụ nữ tốt hơn.
Tiểu Lâm cũng không biết trong lòng cô bây giờ có cảm giác gì nữa.
Đố kỵ? Phẫn hận? Hay là bình tĩnh như không?
Nhưng Tiểu Lâm rất rõ, mục tiêu khi tới Ngự Mỹ Ưu Phẩm của cô không chỉ có đi làm.
Đặng Hạo yêu cầu cô phải moi được mọi chuyện của Ngự Mỹ Ưu Phẩm, dù là bề nổi hay phần chìm.
Đồng thời, khi cảm thấy có gì không đúng, phải theo sát Lâm Húc Dương và Phương Thanh Di, không để cho họ chạy mất.
Mặc dù không biết vì sao Đặng Hạo lại yêu cầu như thế, nhưng Tiểu Lâm vẫn cứ làm theo.
Đã sắp tới ngày Wechi tuyển đại lý.
Phương Thanh Di cũng đặc biệt trả lương cho nhân viên đúng hạn, coi như là cổ vũ ý chí.
Người khác đều nhận lương qua thẻ ngân hàng, nhưng với Lâm Húc Dương thì Phương Thanh Di luôn giữ lại và trả theo cách khác.
Hôm đó, sau khi gọi Lâm Húc Dương vào phòng làm việc, Phương Thanh Di lấy ra một chồng tiền trên bàn, không nói gì, chỉ cười nhìn anh.
“Gì thế? Muốn bao nuôi tôi à? Giữa chúng ta mà còn cần tiền nữa sao, cô cứ nói ra là được mà.”
Lâm Húc Dương cười nịnh, hỏi.
Nghe được những lời hư hỏng của người đàn ông này, Phương Thanh Di trợn mắt, rồi giải thích:
“Lương của cậu!”
“Ô? Tiền lương? Bảo sao hôm nay mọi người vui vẻ vậy.”
Lâm Húc Dương cầm lên, là tiền mặt vẫn chưa bóc tem, khỏi đếm cũng biết là mười nghìn.
“Nhiều thế này á? Là của tôi hết sao?”
“Ừ, là của cậu hết đấy, lương bảo vệ và lập kế hoạch, cộng thêm tiền thưởng, nhưng có một phần công ty vẫn chưa trả hết, để dành tới phát thưởng cuối năm.”
Phương Thanh Di gật đầu.
“Chậc chậc chậc, đây là mười nghìn đó? Lần đầu tiên tôi cầm nhiều tiền lương như vậy luôn đó? Tôi còn bao nhiêu tiền thưởng chưa được phát thế?”
Sau đó Lâm Húc Dương hỏi.
“Chắc là vẫn còn mười nghìn nữa, đây là quy định của ban hội đồng quản trị, sợ có vài người có chút công lao liền nhảy việc, cho nên sẽ tạm hoãn thời gian phát thưởng, nhưng cũng chỉ là trì hoãn thôi chứ không phải là ăn chặn.”
Phương Thanh Di bình thản trả lời.
“Vẫn còn mười nghìn nữa á! Tốt quá! Yên tâm rồi, có cô ở đây tôi cũng chẳng nỡ nhảy việc ấy chứ. Xem ra Tết năm nay được ăn bánh chưng nhân thịt rồi!”
Lâm Húc Dương vui vẻ mơ mộng.
Dù sao cũng là thanh niên vừa đi làm, lần đầu được nhận lương.
“Người khác một tháng kiếm mấy trăm nghìn, thậm chí hàng triệu mà còn chẳng vui bằng cậu kìa? Sao mới mười nghìn thôi mà đã thấy nhiều rồi? Cậu mà cố gắng thì một
tháng cũng kiếm chơi được mấy chục nghìn rồi đấy. Giờ có tiền rồi cậu định làm gì với mười nghìn này đây?”
Phương Thanh Di cười hỏi.
“Đó là người khác, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh mà. Người quen với đồng lương một tháng ba nghìn mà đột nhiên nhận được mười nghìn thì phải vui chứ, nhưng mà…”
Lâm Húc Dương nói rồi phá mười nghìn ra, đếm ra năm nghìn.
“Chỗ này tôi trả cô trước, tôi đã nói là sẽ từ từ trả sạch nợ cho cô mà. Theo số lương hiện giờ thì chắc chả qua mấy tháng là trả hết nợ được rồi nhỉ?”
“Đúng vậy, ban đầu cậu còn sống chết không chịu vào công ty tôi đấy, giờ thì sao nào? Cảm giác thoải mái hơn bán khoai tây chứ?”
Phương Thanh Di trêu chọc.
“Cũng đúng, nhưng mà, bán khoai tây thì không áp lực như ở đây, thời gian gần đây tôi thấy tóc tôi rụng mất mấy mảng rồi ấy.”
Lâm Húc Dương trả lời, lại tiếp tục chia năm nghìn còn lại kia ra làm hai nửa.
“Muốn phấn đấu thì phải có áp lực chứ, cậu lại chia đôi tiền ra để làm gì vậy? Trả cho Cung Ấu Hi à?”
Thấy động tác của Lâm Húc Dương, Phương Thanh Di tò mò hỏi.
“Không phải, hai trăm nghìn nợ Cung Ấu Hi sao lại đi trả mỗi hai ba nghìn được? Với cả tôi vẫn còn cổ phiếu kia mà. Lần này mà thành công thì cũng không phải lo chuyện đó nữa đúng không? Số tiền này, một phần là phí sinh hoạt của tôi, một phần khác là gửi về cho mẹ tôi để dùng.”
Lâm Húc Dương cười giải thích.
“Một tháng dùng có một nghìn, đủ không vậy? Hay là cậu để một nghìn này cho bố mẹ?”
Phương Thanh Di nhìn ra được hai chồng tiền là bao nhiêu mỗi chồng.
“Sao có thể cho bố mẹ mỗi một nghìn được? Phải đưa bốn nghìn chứ. Ở với cô tôi cũng không tốn bao nhiêu, một nghìn là đủ rồi, đương nhiên, nếu cô bảo tôi phải trả tiền thuê nhà thì chắc chắn sẽ không đủ.”
Lâm Húc Dương nói rồi đem một nghìn cất vào trong túi, nghĩ một lúc rồi đưa bốn nghìn kia cho Phương Thanh Di.
“Tôi lười đi ngân hàng quá, cô giúp tôi chuyển bốn nghìn này vào tài khoản đi.”
“Được!”
Phương Thanh Di cũng không từ chối, vừa lấy tiền ra lại thu vào chín nghìn.
Mặc dù cô có thể không lấy chỗ tiền này giống như Cung Ấu Hi, nhưng cô cho rằng nên lấy vấn đề kinh tế ra để cho người đàn ông này càng có thêm áp lực.
Nếu không có áp lực kinh tế đè nặng, Lâm Húc Dương sẽ không phấn đấu nỗ lực như bây giờ.
“Hôm nay được nhận lương, tối tôi mời cô ăn nhé?”
Lâm Húc Dương cũng mời.
“Cậu có một nghìn thôi, tính mời tôi cái gì? Không sợ tôi ăn một bữa là cậu thành nghèo rớt mồng tơi luôn à?”
Phương Thanh Di cười hỏi.
Tuy là nói vậy, nhưng cô vẫn hài lòng khi thấy Lâm Húc Dương có kế hoạch chi tiêu như thế.
“Tôi mời cô ăn, không phải xem cô muốn ăn gì, mà xem tôi mời cô ăn cái gì!”
Lâm Húc Dương nói như không.
“Haha, cậu tự tin đấy, tôi nhất định phải đồng ý đi với cậu à?”
Phương Thanh Di liếc mắt hỏi.
“Dựa vào mối quan hệ của hai ta, tôi tin là cô sẽ không từ chối đâu, với cả, đây là lần đầu tôi nhận lương của cô, cô phải nể mặt chứ?”
Lâm Húc Dương cười nịnh nọt.