Từ ánh mắt yêu thích của Beryle, có thể đoán được rằng bà rất hài lòng với kế hoạch của Ngự Mỹ Ưu Phẩm.
Lúc này, Phương Thanh Di thoải mái giải thích: “Khi phụ nữ mua sắm đồ đắt tiền, ngoài việc vì yêu thích sản phẩm đó ra thì còn là vì để thỏa mãn niềm hư vinh của chính bản thân họ nữa.”
“Mà sắp xếp như vậy, tôi nghĩ sẽ càng có thể giúp họ thỏa mãn được lòng hư vinh của mình hơn.”
“Vì vậy, nếu Ngự Mỹ Ưu Phẩm chúng tôi có thể trở thành đại lý của Wechi thì sẽ tiến hành ưu hóa hơn nữa phương diện này, làm cho mỗi một nữ khách hàng khi mua sắm tại Wechi sẽ đều được đối xử giống như một nữ hoàng.”
Nghe xong lời giải thích của Phương Thanh Di, Beryle vỗ tay đầu tiên.
Thấy vậy, Lâm Húc Dương và Phương Thanh Di cũng nhìn nhau cười, có lẽ bọn họ sẽ thành công.
Có người vui thì có người buồn, Âu Dương Hạo Vũ vốn cho rằng quyền đại lý Wechi sẽ về tay mình, giờ lại lộ ra sắc mặt âm u.
Sau đó là màn trình diễn của công ty cuối cùng.
Wechi lịch sự mời tất cả mọi người ở lại dùng bữa, cái tên được chọn sẽ được công bố vào buổi chiều.
Người tới tham gia hôm nay đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội hiếm có thế này để mở rộng mối quan hệ.
Trong thời gian hoạt động tự do, rất nhiều người đã đến làm thân với Phương Thanh Di.
Kế hoạch của Ngự Mỹ Ưu Phẩm vô cùng mới lạ, Wechi cũng là một công ty tìm kiếm sự sáng tạo, không ít người thấy được Ngự Mỹ Ưu Phẩm và tập đoàn Đế Hoa đều có tỉ lệ thắng rất lớn.
Trong thời gian ngắn mà có quá nhiều người tới chào hỏi khiến Phương Thanh Di trở nên bận rộn.
Đến cả đám Lâm Húc Dương cũng bị cả lớp người vây quanh, thăm dò tin tức.
Nhưng vây quanh Lâm Húc Dương chủ yếu là một vài phụ nữ giàu có. Người đàn ông này ăn mặc đẹp trai gọn gàng, hấp dẫn không ít sự chú ý.
Mà Tiểu Lâm thì hơi hoảng loạn. Là một thành viên của Ngự Mỹ Ưu Phẩm cùng Phương Thanh Di ra trận, cô vốn nên làm nhiệm vụ mà Đăng Hạo giao cho, nhưng bây giờ cô cũng lại bị rất nhiều đàn ông vây quanh, hỏi này hỏi nọ.
Nhưng Tiểu Lâm điều chỉnh lại tâm trạng rất nhanh, mặc dù vẫn hơi run, nhưng vẫn có thể trả lời hết những câu hỏi của mọi người xung quanh.
Tất cả đều được Phương Thanh Di nhìn thấy, âm thầm gật đầu, càng vừa ý với Tiểu Lâm hơn.
Người tới làm thân với Âu Dương Hạo Vũ cũng không ít.
Cung Ấu Hi và La Khởi thì bị gạt ra một bên.
Thấy Lâm Húc Dương cười cười nói nói với đám phụ nữ, trong lòng khó chịu.
Cô không ngừng nghĩ rằng, nếu như Lâm Húc Dương tới giúp cô, thì liệu Quắc Mỹ sẽ có được kế hoạch tốt như thế không?
Có khi người thắng của buổi tranh tài hôm nay sẽ là cô thì sao?
“Nhìn cái gì? Không thấy người đàn ông đó đang bận à? Bao nhiêu là phụ nữ vây quanh như thế, bận tối mắt tối mũi còn gì? Em xem đi, anh ta đâu có để ý tới em.”
La Khởi đứng ở bên cạnh thêm dầu vào lửa.
Cung Ấu Hi chỉ cắn môi, không đáp.
“Hầy, không ngờ Ngự Mỹ Ưu Phẩm lại có thể nghĩ ra kế hoạch này, đường chính thì không đi, lại tự mở đường riêng, không biết là ai nghĩ ra kế hoạch này nữa.”
La Khởi ghen ăn tức ở nói.
“Nè, em có đi ra chỗ Lâm Húc Dương nói chuyện không? Nhỡ Ngự Mỹ Ưu Phẩm thật sự giành được quyền đại lý thì có khi với mối quan hệ của em với anh ta, Quắc Mỹ sẽ được phân quyền bán lẻ đấy?”
La Khởi dụ dỗ.
Cung Ấu Hi cứ đứng như vậy nhìn Lâm Húc Dương, vừa chua xót, vừa vui mừng.
Cô cũng vui vẻ khi thấy Lâm Húc Dương thành công như vậy.
Đột nhiên Cung Ấu Hi cảm thấy, có lẽ người đàn ông từng bán khoai tây dưới tòa trung tâm thương mại nhà mình ngày trước, bây giờ mình chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn.
Lâm Húc Dương bị một đám phụ nữ vây quanh hỏi han cũng cảm thấy hơi hoảng loạn.
Nếu chỉ hỏi mỗi chuyện của Ngự Mỹ Ưu Phẩm thì không sao, đằng này bọn họ hỏi trên trời dưới biển, thậm chí đến cả màu quần trong anh mặc cũng hỏi, có người còn cồng kềnh đến mức còn sờ soạng cả cơ bụng cơ ngực của Lâm Húc Dương, vẻ mặt trêu đùa làm Lâm Húc Dương
không biết phải xử lí thế nào.
Người đàn ông này nhìn quanh, nhóm Phương Thanh Di cũng bị vây quanh như thế nên không giúp đỡ được gì.
Đột nhiên anh nhìn thấy Cung Ấu Hi và La Khởi đang lẻ loi đứng đó, Cung Ấu Hi cũng đang nhìn mình.
Lâm Húc Dương suy nghĩ, rồi quay ra nhìn nhóm phụ nữ với vẻ mặt xin lỗi nói: “Xin lỗi các cô, chuyện hợp tác chỉ có tổng giám đốc Phương chúng tôi mới quyết định được thôi. Nếu các cô có hứng thú với sự phục vụ của Ngự Mỹ Ưu Phẩm thì hoan nghênh các cô đến công ty, chúng tôi sẽ phục vụ các cô nhiệt tình nhất, nhưng hiện tại xin hãy cho tôi chút thời gian để nói chuyện với hai người bạn của mình nhé.”
Nói rồi Lâm Húc Dương đi ra khỏi đám phụ nữ, sải bước tới chỗ Cung Ấu Hi.
Cung Ấu Hi không ngờ Lâm Húc Dương nhìn thấy mình lại đi qua đây, trong lòng vui vẻ nhưng lại hơi hoảng loạn.
Người đàn ông này nhìn La Khởi một cái rồi kéo tay Cung Ấu Hi ra một góc ít người.
Những người phụ nữ còn đang để ý Lâm Húc Dương khi nhìn thấy cảnh này thì cũng không đi làm phiền nữa, tiếp tục tìm người của Ngự Mỹ Ưu Phẩm để hỏi, còn lại thì đi tìm mục tiêu khác.
Lâm Húc Dương kéo Cung Ấu Hi đi chỉ là một việc rất nhỏ rất nhỏ tại hội trường rộng lớn ấy.
Nhưng chuyện này lại lọt vào mắt của Phương Thanh Di và Âu Dương Hạo Vũ.
Ánh mắt của Âu Dương Hạo Vũ trở nên tàn ác trong một giây rồi lại qua đi, anh ta tiếp tục nho nhã nói chuyện với người xung quanh.
Phương Thanh Di thì hơi chút đố kỵ, lúc này, Diệp Thiếu Thiên cầm hai ly rượu vang tới, vượt qua hàng người để đứng cạnh Phương Thanh Di.
“Thanh Di, chúc mừng em, xem ra cơ hội của Ngự Mỹ Ưu Phẩm là rất lớn đấy, không ngờ các em lại có một kế hoạch xuất sắc đến vậy.”
Đưa rượu cho Phương Thanh Di, Diệp Thiếu Thiên đứng rất sát vào cô, như đang tuyên bố chủ quyền với mọi người.
“Cảm ơn anh, chỉ là có hy vọng mà thôi, tập đoàn Đế Hoa cũng có kế hoạch rất hoàn hảo, khi wc còn chưa thông báo kết quả thì mọi chuyện vẫn rất khó đoán.”
Phương Thanh Di cười cảm ơn, cũng không quan tâm động tác nhỏ nhặt này của Diệp Thiếu Thiên.
Lại nhìn Lâm Húc Dương, người đàn ông này dường như chẳng hề quan tâm đến mọi chuyện bên cô.
Phương Thanh Di hơi tức giận, ánh mắt ghen tức rồi dứt khoát kéo lấy cánh tay của Diệp Thiếu Thiên.
Động tác này khiến Diệp Thiếu Thiên vô cùng vui vẻ, sau đó cùng Phương Thanh Di nâng ly cảm ơn với những người xung quanh.
Không phải Lâm Húc Dương không nhìn thấy Diệp Thiếu Thiên đi tìm Phương Thanh Di, sau khi anh thấy động tác đó của hai người thì cũng trở nên lạnh lùng, dứt khoát quay mặt đi, dù sao không thấy sẽ không đau.
“Anh Húc Dương, anh kéo em qua đây có việc gì không?”
Cung Ấu Hi yếu ớt hỏi.
“À, không có gì, chỉ muốn mượn cô để tránh mấy người kia thôi, tôi hơi không chịu nổi bọn họ nữa rồi.”
Lâm Húc Dương cười đáp.
“Haha… Vậy mà anh lại sợ bọn họ ư.”
Cung Ấu Hi cười nhẹ.
“Sợ chứ, bọn họ nhìn như muốn ăn sạch tôi ấy.”
Lâm Húc Dương sợ hãi đáp.
“Anh thể hiện xuất sắc như vậy nên bọn họ thích anh là đúng thôi, anh Húc Dương, chúc mừng anh, có lẽ các anh rất có khả năng có được qđl rồi.”
Cung Ấu Hi mỉm cười nhìn Lâm Húc Dương, ánh mắt hơi buồn bã.