“Đó là sự thật! Thanh Di, lẽ nào cô không tin tôi sao!”
Lâm Húc Dương lo lắng nhìn người phụ nữ trước mặt.
“Không phải tôi không tin cậu, nhưng những gì cậu nói có hơi phiến diện, bọn họ đều là người có địa vị, Diệp Thiếu Thiên rất thân với tôi, nhìn như thế nào cũng không giống kiểu muốn chuốc thuốc tôi như cậu nói!”
Phương Thanh Di lắc đầu.
“Phương Thanh Di, biết người biết mặt không biết lòng! Làm sao cô có thể chắc chắn anh ta sẽ không chuốc thuốc cô? Chuyện này là do đích thân tôi ở quán bar nghe thấy đó!”
Lâm Húc Dương kích động giải thích.
“Được rồi, cảm ơn cậu đã nói cho tôi nghe những điều này, ít nhất trong lòng tôi cũng sẽ có sự chuẩn bị, không phải sao? Nếu như anh ấy có mưu đồ gì thì tôi có đề phòng là được!”
Phương Thanh Di dường như không quan tâm đến điều này.
“Cô không tin tôi ư?”
Lâm Húc Dương nghiêm túc hỏi.
“Đây không phải là chuyện tin hay không, Húc Dương, cho dù cậu và Diệp Thiếu Thiên có khúc mắc gì thì cũng không nên nói người ta như vậy đâu?”
Phương Thanh Di cau mày.
“Khúc mắc? Tôi thì có khúc mắc gì với anh ta chứ?”
Lâm Húc Dương nghi ngờ hỏi.
“Vậy chuyện ở quán bar là như nào?”
Phương Thanh Di hỏi ngược lại.
“Ở quán bar có chuyện gì sao? Tôi nghe Diệp Thiếu Thiên nói chuyện xong liền chạy về báo cho cô biết ngay!”
Lâm Húc Dương có vẻ bối rối.
Nhìn thấy bộ dạng của Lâm Húc Dương, Phương Thanh Di bèn thở dài giải thích:
“Diệp Thiếu Thiên vừa gọi cho tôi, anh ấy nói rằng đã gặp cậu trong quán bar, dường như có chuyện gì đó không vui xảy ra với hai người, anh ấy nghĩ là bản thân đã nói những lời lẽ hơi nặng nề, nên muốn xin lỗi cậu!”
“Tôi thì có chuyện gì không vui với anh ta chứ? Còn xin lỗi ư! Anh ta nói dối! Chỉ là cái cớ của anh ta lấy ra để che đậy mục đích mà thôi! Tôi hoàn toàn không xảy ra chuyện gì với anh ta ở quán bar cả, chỉ là bị phát hiện khi đang nghe lén họ nói chuyện mà thôi!”
Lâm Húc Dương trợn tròn mắt, không ngờ Diệp Thiếu Thiên lại gọi cho Phương Thanh Di trước rồi bịa ra chuyện như vậy.
“Lâm Húc Dương, cậu hơi quá đáng rồi đó, tại sao cứ phải vu oan cho Diệp Thiếu Thiên, cho dù tôi có thân với anh ấy một chút, nhưng cũng chỉ là yêu cầu công việc, cậu không cần phải ghen tuông rồi vu khống anh ấy như vậy chứ?”
Giọng điệu của Phương Thanh Di trở nên nặng nề.
“Tôi vu khống anh ta? Được! Được! Được! Cô cảm thấy là tôi đang vu khống anh ta ư?”
Lâm Húc Dương tức đến mức đỏ mặt tía tai, lồng ngực đập dữ dội.
“Được rồi, Húc Dương, vì bộ dạng say mèm của cậu bây giờ nên tôi cũng không trách, tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi!”
Giọng của Phương Thanh Di cũng trở nên ôn hòa hơn.
“Tôi không uống say! Phương Thanh Di! Cô tin anh ta mà không tin tôi sao? Chuyện anh ta muốn chuốc thuốc cô là sự thật, nếu như bọn họ không phát hiện ra tôi đang nghe lén, thì có lẽ họ vẫn còn đang bàn cách để bỏ thuốc cô đó!”
“Còn việc Diệp Thiếu Thiên bịa cho cô nghe cái khúc mắc gì kia, đó hoàn toàn là nói dối! Phương Thanh Di, cô tin tôi đi có được không! Diệp Thiếu Thiên không phải người tốt!”
Lâm Húc Dương ôm chút hy vọng cuối cùng, nghiêm túc giải thích lại một lần nữa.
“Được rồi, tôi tin cậu! Nếu mọi chuyện giống như những gì cậu nói, bị cậu làm lộ rồi, thì họ cũng sẽ không còn cơ hội đó nữa, đúng chứ? Yên tâm đi, tôi sẽ chú ý!”
Phương Thanh Di an ủi.
“Chú ý? Ha ha... Được! Được thôi, tôi nói xong rồi, nghe hay không là việc của cô!”
Lâm Húc Dương đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, bản thân quan tâm lo lắng cho Phương Thanh Di như vậy mà cô ấy lại không hề để tâm.
Anh coi như cũng biết thêm được lòng dạ của Diệp Thiếu Thiên, chỉ đơn giản như vậy mà đã giải quyết được rắc rối của bản thân.
Vậy Cung Ấu Hi thì sao? Lúc nãy khi gọi cho Cung Ấu Hi, giọng điệu của cô cũng bình tĩnh, lẽ nào Âu Dương Hạo Vũ cũng kiếm một cái cớ như thế sao?
Mẹ kiếp! Biết thế thì đã nên sớm ghi lại cuộc hội thoại của bọn họ, chí ít thì cũng không cần phải nói năng vu khống như bây giờ!
Lâm Húc Dương thầm mắng trong lòng, nhưng cuối cùng cũng chỉ biết hậm hực quay về phòng.
Ngày hôm sau ở công ty đã có không ít người đến ứng tuyển.
Wechi cũng chính thức đưa ra tin tức Ngự Mỹ Ưu Phẩm đã giành được quyền đại lý.
Và cổ phiếu của Ngự Mỹ Ưu Phẩm cũng trên đà tăng
mạnh cho đến khi mở phiên giao dịch.
Là người phụ trách chính việc tuyển dụng, Lâm Húc Dương và Uyển Phong đã tiến hành kiểm tra sơ bộ bằng cách phỏng vấn và xem xét lý lịch.
Bởi vì kế hoạch sắp tiến hành cần người có vẻ bề ngoài, nên ai không đáp ứng được tiêu chuẩn này đều bị loại.
Ngay cả Lâm Húc Dương cũng thầm thở dài, đây thật đúng là cái thế giới dựa vào mặt để kiếm ăn mà.
Hôm đó không có nhiều việc, nên lúc rảnh rỗi lại lo lắng cho Cung Ấu Hi.
Đã nói chuyện này với Phương Thanh Di ngày hôm qua, nhưng cô ấy không hề để tâm một chút nào.
Còn Cung Ấu Hi lại đẩy sang hôm nay để nói, Lâm Húc Dương sợ là Cung Ấu Hi đã trúng kế, nên thấy có thời gian rảnh bèn gọi cho cô lại lần nữa.
“Tiểu Hi, cô có nhớ chuyện tôi nói với cô tối qua không?”
Lâm Húc Dương nhanh chóng hỏi sau khi điện thoại được kết nối.
“Ừm, vẫn nhớ!”
Cung Ấu Hi vẫn bình thản trả lời.
“Chuyện này vô cùng quan trọng đấy! Tôi sợ Âu Dương Hạo Vũ sẽ hại cô! Cô phải đề phòng anh ta! Bình thường tính cô không cẩn thận, nên tôi rất lo lắng cho cô!”
Lâm Húc Dương vội vàng căn dặn.
“Cám ơn anh Húc Dương, em biết rồi!”
Cung Ấu Hi vẫn bình thản đáp.
“Không được, tôi không biết liệu cô có chịu nghe lời tôi hay không, buổi trưa cô ở đâu, tôi sẽ đến! Chúng ta gặp nói chuyện trực tiếp!”
Lâm Húc Dương suy nghĩ một hồi, dường như việc nói chuyện qua điện thoại không thể cho thấy tầm quan trọng của vấn đề này.
“Chuyện này... Được thôi, trưa anh đến Quắc Mỹ đi, chúng ta cùng nhau đi ăn.”
Cung Ấu Hi do dự một lúc rồi trả lời.
“Không gặp không về!”
Lâm Húc Dương nói xong liền cúp máy, trong lòng thầm đợi đến giờ nghỉ trưa.
Cuối cùng cũng đã đến giờ, anh không chào hỏi Phương thanh Di mà bắt taxi đến Quắc Mỹ ngay lập tức.
Khi đến Quắc Mỹ, Cung Ấu Hi đã đứng đợi sẵn.
Nhìn thấy Lâm Húc Dương đi tới, cô gái này chỉ ráng nặn ra một nụ cười yếu ớt.
“Tiểu Hi, cô sao thế? Trông cô có vẻ rất mệt đấy?”
Lâm Húc Dương nhìn ra được Cung Ấu Hi có vẻ kỳ lạ, lo lắng hỏi.
“Không có gì, chúng ta kiếm chỗ nào đó ngồi nói đi được không?”
Cung Ấu Hi đề nghị.
Lâm Húc Dương gật đầu, nghĩ đến chuyện hai người nói sẽ quan trọng hơn nên đã chọn một quán cà phê.
Sau khi gọi món, Lâm Húc Dương khẩn trương nói với Cung Ấu Hi: “Tiểu Hi, cô hãy tin tôi, những gì tôi nói với cô đều là sự thật, không có nửa câu giả dối! Lúc đấy bọn Âu Dương Hạo Vũ đã nhìn thấy tôi, tôi không biết anh ta có nói trước điều gì với cô không! Nhưng cô nhất định phải tin tôi!”
“Húc Dương, em, đương nhiên em tin anh! Em chưa từng nghi ngờ anh! Nhưng em có thể làm gì được chứ? Cứ cho là em biết được anh Hạo Vũ muốn hại em, nhưng em có thể làm gì đây?”
Cung Ấu Hi khổ sở nhìn Lâm Húc Dương.
“Chuyện này... Tôi...”
Lâm Húc Dương không biết phải nói thế nào.
“Anh Húc Dương, anh biết không? Hôm qua Âu Dương Hạo Vũ đã lật bài ngửa với em rồi, em cũng đã nói thật với anh ấy về mối quan hệ của chúng ta, anh ấy rất tức giận, thậm chí còn đe dọa em! Nếu em không ở bên anh ấy thì anh ấy sẽ gây sức ép lên công ty nhà em!”
“Tòa nhà thương mại Quắc Mỹ là công sức cả đời của bố em, em không có năng lực đã đành, lẽ nào còn muốn hủy đi cái cơ nghiệp này của ông ấy hay sao?”
Cung Ấu Hi đau khổ nhìn Lâm Húc Dương.