Phương Thanh Di dường như chống cự lại theo bản năng, nhưng chỉ là giãy dụa một chút, rồi lại để cho Lâm Húc Dương ôm vào lòng, nước mắt cứ tuôn rơi, thấm ướt cả vạt áo bên mặt.
Lâm Húc Dương không biết nên mở lời như thế nào để an ủi người phụ nữa này, chỉ ôm chặt lấy cô, để cô ấy biết trong lúc cô ấy cảm thấy yếu đuối, bất lực vẫn có một bờ vai có thể dựa vào.
Phương Thanh Di khóc thút thít trong lòng của Lâm Húc Dương giống như kiềm chế đã lâu cuối cùng cũng được trút hết ra ngoài.
Một lát sau, cảm xúc của Phương Thanh Di dần dần được khống chế, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang ôm mình.
Lâm Húc Dương vẫn luôn nhìn Phương Thanh Di, nhìn rất chăm chú, nhìn từ lúc nước mắt của cô không ngừng tuôn ra đến lúc cô dần nín khóc, đến lúc cô ngẩng đầu lên đối diện với anh.
"Thoái mái hơn chưa?"
Lâm Húc Dương dùng giọng nói dịu dàng hỏi, đồng thời đưa tay lên lau những giọt lệ còn vương trên khóe mắt của cô.
"Ừm, cảm ơn..."
Phương Thanh Di khẽ gật đầu.
Hình như hai người đứng trong phòng ôm nhau như vậy có chút lúng túng, Phương Thanh Di đưa tay khẽ đẩy Lâm Húc Dương ra.
Lâm Húc Dương lập tức buông tay ra, có chút áy náy nói: "Khi cảm thấy tủi thân, trút hết ra ngoài sẽ cảm thấy thoải mái hơn đấy, à...Tôi làm vậy không tính là mạo phạm cô chứ?"
"Không sao, cảm ơn cậu, tôi đi nghỉ ngơi đây..."
Phương Thanh Di lắc đầu.
"Tôi cũng không có việc gì làm, ngồi cùng cô ở phòng khách cũng tốt, tôi cũng muốn ngắm người đẹp như cô nhiều hơn."
Lâm Húc Dương trêu đùa.
"Haizzz...Cậu lại bắt đầu không nghe lời rồi, thực ra thì mỗi ngày cậu đều có thể nhìn thấy tôi, tôi thật sự không sao, cậu yên tâm đi."
Phương Thanh Di ngẩng đầu nhìn Lâm Húc Dương thở dài một cái.
"Tôi nhiều chuyện một chút, thật ra tôi thấy cô nên nhanh chóng nghĩ cách ly hôn với Đặng Hạo, nếu ông ta dai dẳng không dứt, cô có thể thử dùng pháp luật!"
Lâm Húc Dương do dự một lát rồi nói.
"Không đơn giản như vậy đâu, hơn nữa quan hệ của chúng tôi cũng phức tạp, nếu như tôi vạch mặt ông ta thì cả hai đều không có lợi!"
Phương Thanh Di lắc đầu một cái.
"Chẳng lẽ sau này mỗi lần ông ta đến tìm cô đòi tiền cô đều đưa cho ông ta dễ dàng như vậy sao? Ông ta coi cô là máy rút tiền rồi!"
Lâm Húc Dương căm hận nói.
"Đưa chút tiền đổi lấy yên tĩnh cũng không tệ!"
Phương Thanh Di cười gượng trả lời.
"Ông ta đòi cô một trăm vạn đấy! Lần này cô chỉ đưa ông ta mười vạn, lần sau sẽ là hai mươi ba mươi vạn đấy! Sẽ càng ngày càng nhiều!"
Lâm Húc Dương kích động nói, sau đó anh dường như ý thức được vấn đề, lộ ra vẻ mặt cay đắng nói: "Cũng đúng, tiền đối với hai người chắc chẳng là gì cả..."
"Tiền của tôi cũng là do tôi khổ sở mới kiếm được, tôi cũng không đưa tiền suông cho ông ta, nhưng tôi có thể làm gì? Không đưa tiền cho ông ta chỉ làm cho mọi việc càng nghiêm trọng hơn thôi!"
Phương Thanh Di hình như có chút không vui, sau đó nhìn Lâm Húc Dương một cái rồi nói: "Cậu vẫn nên tránh ông ta đi thì hơn, mấy ngày này không có vệc gì tốt nhất đừng ra ngoài, ở chỗ tôi còn có thể bảo vệ cậu, cậu ra ngoài thì hơi khó!"
"Cô đồng ý đưa tiền cho ông ta không phải vì muốn bảo vệ tôi đó chứ?"
Lâm Húc Dương nghiêm túc hỏi.
"Đây cũng là một lý do nhưng không phải là tất cả!"
Phương Thanh Di lãnh đạm trả lời.
"Mẹ kiếp, tôi không cần một người phụ nữ dùng tiền để bảo vệ, có gan thì ông ta đến đây giết tôi đi! Xem ai chết trước!"
Lâm Húc Dương mắng chửi.
"Cậu đừng có không biết tự lượng sức mình! Cậu có thể đối phó với ông ta không? Chắc cậu cũng hiểu rõ?"
Phương Thanh Di nhấn mạnh.
"Tôi..."
Lâm Húc Dương rất muốn nói điều gì đó, nhưng chợt nhận ra bản thân thực sự không tìm ra lời nào để phản bác, cười khổ lắc đầu một cái, chán nản nói: "Sao tôi lại cảm thấy, hình như tôi có lòng muốn đi làm chuyện xấu, có lẽ ban đầu tôi nên làm theo lời Đặng Hạo hãm hại cô, để cho ông ta lấy được bằng chứng rồi ly hôn với cô thì tốt biết mấy? Bỏ một khoản tiền ra cô cũng được thanh tịnh, tôi cũng không cần phải sa sút như vậy!"
"Có lẽ vậy, cũng có thể sẽ đẩy cậu vào một tình cảnh khó khăn, ban đầu cậu giúp đỡ tôi nhiều như vậy, tôi rất cảm ơn cậu!"
Phương Thanh Di nghiêm túc nhìn Lâm Húc Dương.
"Ha ha, có gì mà cảm ơn chứ, bây giờ chúng ta là người cùng thuyền rồi, nhưng mà không phải tôi đã đưa cho cô chứng cứ tôi tìm được rồi sao? Tại