Ôm Phương Thanh Di trong tay, cảm nhận được sự mềm mại của cơ thể người phụ nữ này, hương thơm trinh nguyên xông vào mũi, khiến cơ thể Lâm Húc Dương bắt đầu cảm thấy nóng rực lên, lại thêm với tác dụng của rượu, dường như trong não sản sinh ra một sự thôi thúc.
Bị Lâm Húc Dương ôm chặt, Phương Thanh Di không dám cử động, dường như cảm nhận được cánh tay rắn chắc cùng nhiệt độ cơ thể nóng rực của người đàn ông khiến trong lòng người phụ nữ này càng thêm bối rối.
Trong mơ màng, Phương Thanh Di như có thể cảm nhận được suy nghĩ của Lâm Húc Dương, cô biết mình nên từ chối, nhưng khi lời nói ra đến đầu môi lại biến thành cái cắn môi thật chặt.
Lâm Húc Dương ôm Phương Thanh Di bước vào phòng của người phụ nữ này. Ngày thường anh không dám vào, lần trước anh vào là để chăm sóc cho người phụ nữ say xỉn này.
Căn phòng của người phụ nữ này rất ngăn nắp, mùi thơm sảng khoái toả ra thoang thoảng. Lâm Húc Dương khẽ đặt Phương Thanh Di lên giường, sau đó dùng ánh mắt rực lửa nhìn thân hình mềm mại tuyệt đẹp trước mặt.
Phương Thanh Di vừa về tới nhà, còn chưa kịp thay bộ đồ công sở của mình thì đã dùng bữa cùng với Lâm Húc Dương.
Nút cổ áo sơ mi không biết đã cởi ra từ lúc nào, để lộ ra làn da trắng nõn, đường xẻ rãnh sâu khiến Lâm Húc Dương không thể không liếc mắt nhìn thêm.
Có lẽ là do rượu hoặc mồ hôi, khiến áo sơ mi trắng của Phương Thanh Di hơi bị ướt. Phần bị ướt át dính chặt vào cơ thể cô lộ ra những chỗ hồng hào. Khi quan sát kỹ hơn, Lâm Húc Dương như nhìn thấy màu áo lót của Phương Thanh Di, điều này khiến hơi thở của anh trở nên gấp gáp hơn.
Lại nhìn xuống phía dưới, chiếc váy chữ A màu đen đã vén lên một chút, đôi chân ngọc ngà mảnh mai xinh đẹp lộ ra càng nhiều, đôi tất chân màu đen khiến người ta có cảm giác muốn xé rách. Có mấy chỗ bị vạt váy chặn lại, nhưng không thể chặn lại dục vọng muốn khám phá của người đàn ông.
Phương Thanh Di ngoảnh đầu sang một bên, cô đỏ mặt không dám nhìn thẳng ánh mắt nóng bỏng của Lâm Húc Dương. Thân thể cô dường như có thể cảm nhận được một đôi mắt rực lửa đang lướt qua lướt lại trên cơ thể mình.
“Đừng có nhìn tôi như vậy…”
Phương Thanh Di hơi cong người, mặc dù trên người vẫn còn đang mặc quần áo, nhưng cô luôn cảm thấy cơ thể của mình đang bị phơi bày ra trước mắt của người đàn ông này.
“Cô thật là đẹp…”
Lâm Húc Dương tán thưởng từ tận đáy lòng, ngón tay khẽ nhúc nhích, muốn chạm vào người cô gái đang ở trước mặt, nhưng lại có chút rụt rè.
“Vậy sao…”
Phương Thanh Di cắn răng trả lời, sắc khẽ ửng hồng.
Nhìn bộ dạng ngượng ngùng của Phương Thanh Di, điều này như tiếp thêm dũng khí cho Lâm Húc Dương.
Một hơi thở nóng bỏng dâng lên trong đôi mắt người đàn ông, và đôi tay anh bắt đầu nắm lại, như thể một con dã thú cuồng loạn chồm lên thân thể của Phương Thanh Di.
Đôi tay của anh giống như những kẻ du hành đói khát trên sa mạc, không ngừng khám phá cơ thể của Phương Thanh Di.
Đầu của Lâm Húc Dương vùi thẳng vào chỗ đỉnh cao ngất, anh hít thở sâu một mùi sảng khoái đến tận ruột gan.
Phương Thanh Di cau mày, vẻ mặt có chút đau khổ kiềm chế, nhưng ánh mắt vẫn dao động không ngừng.
Lâm Húc Dương tham lam dùng một tay để leo lên đỉnh, còn tay kia mò mẫm sâu trong váy, cố gắng tìm ra thung lũng bí mật.
Đôi môi của người đàn ông hôn lên cổ của Phương Thanh Di.
Sự bối rối trong mắt Phương Thanh Di ngày một lớn, trong đó cũng mang một chút đấu tranh bối rối hơn.
Trong lòng người phụ nữ này biết rằng nếu cô ấy cứ tiếp tục làm thinh như vậy, có thể cô ấy sẽ sớm sa ngã.
Cô không muốn thế này, nhưng dường như cơ thể cô muốn mùi vị của người đàn ông này, chẳng lẽ cô - người phụ nữ sắp ba mươi tuổi không thể khống chế được nhu cầu của cơ thể mình nữa hay sao?
Không thể cứ tiếp tục như thế này được… người đàn ông này không đủ tư cách, không thể để cho cậu ta vớ bở như thế này được…
Nhưng rõ ràng cơ thể nói rằng cô đang rất thoải mái ...
Phương Thanh Di là một người phụ nữ điềm tĩnh, mặc dù rõ ràng cơ thể rất thích hưởng thụ tất cả những điều này, nhưng lý trí của cô nói với cô rằng mình không được như vậy.
Một bàn tay