Sau khi nghe những lời của Lâm Húc Dương, Cung Ấu Hi quay đầu lại, nghiêm túc nhìn người đàn ông bên cạnh, thể hiện sự đồng cảm: "Tôi không ngờ cuộc sống của anh lại khó khăn đến vậy. Anh có thể chịu đựng được đến bây giờ chắc không dễ dàng gì phải không?"
"Cũng tạm ổn, có thế nào thì cũng phải cố mà sống, không thể chỉ vì gặp khó khăn mà cứ thế bỏ qua đúng không? Hơn nữa một người sống trên đời cũng không thể chỉ biết đến bản thân mình, mà con người từ khi sinh ra, đã có sự ràng buộc với những người xung quanh."
Lâm Húc Dương ngẩng đầu nhìn màn đêm đen như mực. Cũng chính là bởi những ràng buộc đó, mới khiến anh bắt buộc phải đối mặt với những khó khăn này.
"Sau đó thì sao?"
Cung Ấu Hi hỏi tiếp.
"Sau đó?"
Lâm Húc Dương cảm thấy có chút kỳ lạ.
"Anh còn chưa nói xong chuyện của mình mà? Sau đó thì sao? Sau đó anh đã giải quyết những vấn đề này như thế nào?"
Cung Ấu Hi tò mò nhìn Lâm Húc Dương.
"Những gì sau đó không phải là trọng tâm, cô nhìn tôi để hiểu được bản thân mình đang được sống trong một môi trường vô cùng hạnh phúc là được rồi, kẻo cô lại cảm thấy hình như cuộc sống của mình đang rất thê thảm vậy.”
Lâm Húc Dương có phần chán nản đáp.
"Nhưng tôi muốn biết..."
Cung Ấu Hi chớp mắt nhìn Lâm Húc Dương.
"Chuyện này ...... Thôi được rồi......"
Lâm Húc Dương cong môi lên và tiếp tục: "Sau đó, như tôi đã nói với cô lần trước. Cũng coi như tôi đã gặp được quý nhân, cô ấy cho tôi vay tiền, để tôi trả tiền thuốc men cho bố và còn giúp tôi mua lại được một chiếc xe bán hàng khoai tây. Ở một khía cạnh nào đó, có thể nói cô ấy đã bao bọc tôi! Điều này đã giúp tôi vượt qua những ngày tháng rất khó khăn đó! "
"Bao bọc cho anh ư?"
Cung Ấu Hi hỏi một cách đầy khó hiểu.
"Ơ hay, sao cô hỏi lắm vậy, cô chưa từng nghe câu ‘tò mò có ngày bỏ mạng’ hay sao?"
Lâm Húc Dương cau mày, cô gái này dường như có quá nhiều câu hỏi.
"Chỉ là tôi muốn biết ... Anh có biết không, tôi nghe chuyện anh kể, cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều rồi. Anh kể tiếp cho tôi nghe được không?”
Cung Ấu Hi tỏ vẻ đầy mong đợi.
"Ơ ... rõ thật là, thôi được rồi ..."
Lâm Húc Dương thở dài một hơi rồi nói: "Cũng chính là chuyện tôi đã làm hỏng việc của ông chủ, đồng nghĩa với việc làm đứt luôn con đường tiền tài của ông ta. Tôi bị đuổi việc. Quý nhân giúp đỡ tôi có chút quan hệ với ông chủ đó. Tôi làm hỏng việc của ông chủ, đồng nghĩa với việc giúp cô ấy. Thế là ông chủ muốn gây phiền phức cho tôi, và cô ấy đã bảo vệ tôi. Thật ra vợ chưa cưới lúc đầu của tôi, cũng chính vì do tôi làm hỏng chuyện của ông chủ, nên để trả thù tôi, ông ta đã lừa mất cô ấy..... "
Nói đến đây, vẻ mặt của Lâm Húc Dương rất phức tạp.
"Tôi xin lỗi ... Tôi không ngờ ông chủ của anh lại xấu xa như vậy. Người ta thường nói ‘thà chặt gãy mười cây cầu, cũng không phá huỷ một cuộc hôn nhân’, thế mà ông ta lại dám rình mò vợ chưa cưới của anh, lại còn… Tuy tôi không biết quý nhân anh đang nói đến là ai, nhưng nếu như vì giúp cô ấy mà anh đã đắc tội với ông chủ, thì cô ấy giúp anh cũng là phải lẽ, coi như để báo đáp anh, không phải sao? "
Cung Ấu Hi nói với vẻ mặt đầy ngây ngô.
"Về mặt lý thuyết thì nên như vậy, nhưng trên thực tế có lẽ không đơn giản như thế. Thôi bỏ đi, tôi không muốn nói chuyện này nữa. Tâm trạng của cô tốt hơn thì tâm trạng của tôi lại phiền muộn thêm."
Lâm Húc Dương vẫy tay.
"Thực ra, tôi nghĩ trong chuyện này cái được và mất của anh đều rất lớn. Anh và bạn gái mình sắp kết hôn, điều này cho thấy tình cảm của hai người khá tốt. Nhưng ông sếp của anh lại dễ dàng nẫng được cô ta, điều đó có nghĩa là người phụ nữ này chưa hẳn đã một lòng một dạ với anh. Cho dù không có chuyện của ông chủ này, chưa biết chừng sau này cô ta cũng sẽ bị những người giàu có khác cướp mất, anh nghĩ sao? ”
Cung Ấu Hi phân tích.
"Được rồi, được rồi, cô nói có lý. Việc này thật sự khiến tôi nhìn rõ lòng dạ của rất nhiều người. Tôi