Ngày hôm sau Phương Thanh Di vẫn đi làm bình thường, Lâm Húc Dương buôn bán nên không cần thiết phải dậy sớm.
Nhưng nghe thấy Phương Thanh Di ra khỏi cửa anh vẫn nhanh chóng thức dậy.
Tối qua vì Cung Ấu Hi mà công việc chuẩn bị nên làm vẫn chưa làm xong. Buổi trưa còn phải đi bán hàng, anh phải làm nhanh một chút.
Làm tới hơn mười giờ, Lâm Húc Dương mang khoai tây đã chuẩn bị xong, đạp xe ba gác đến quảng trường âm nhạc.
Vẫn còn sớm nên người buôn bán ở quảng trường âm nhạc vẫn chưa đông lắm, thậm chí còn có một vài cửa hàng bánh bao dẹp quán tương đối muộn vẫn đang bán.
Lâm Húc Dương cũng không vội, sau khi chuẩn bị mọi thứ xong thì ngồi trong xe bán hàng nghỉ ngơi.
Gần tới giờ trưa, việc buôn bán của các sạp hàng cũng bắt đầu khá lên.
Có lẽ vì hôm qua Cung Ấu Hi hỗ trợ tuyên truyền nên hôm nay Lâm Húc Dương buôn bán tốt hơn rất nhiều, cho dù vị trí không phải là tốt nhất nhưng vẫn có người cố ý tới trước xe bán hàng của anh mua khoai tây ăn.
Đến giữa trưa khi buôn bán tốt nhất, Lâm Húc Dương lục tục cũng đã bán được hai, ba mươi bát khoai tây.
Nghĩ tới tối qua Cung Ấu Hi đặt trước một bát khoai tây, thấy thời gian cũng gần tới anh bèn làm một bát rồi đặt bên cạnh chờ cô ấy tới lấy.
Không lâu sau Cung Ấu Hi từ văn phòng đi ra, Lâm Húc Dương nhìn thấy thì gật đầu chào, cô gái này cũng cười bước tới.
“Khoai tây của cô chuẩn bị xong rồi này…”
Lúc này Lâm Húc Dương lại có khách, chỉ nói với Cung Ấu Hi một câu.
“Ừm, không sao, hôm nay buôn bán khá khẩm không?”
Cung Ấu Hi cười hỏi.
“Cũng được, may mà có cô hỗ trợ tuyên truyền, à ba bát khoai tây của mọi người mười lăm đồng, cảm ơn…”
Lâm Húc Dương đưa khoai tây cho khách ở trước xe bán hàng.
Khách hàng cầm khoai tây đi, chỉ còn lại Cung Ấu Hi và Lâm Húc Dương.
“Buổi trưa anh ăn gì?”
Cung Ấu Hi cầm khoai tây lên thử một miếng.
“Xem cô nói kìa, chẳng phải xung quanh tôi toàn là đồ ăn ư, tôi còn sợ không có đồ ăn sao? Thế nào? Lẽ nào cô định buổi trưa chỉ ăn khoai tây?”
Lâm Húc Dương cười trả lời.
“Cũng không phải, tôi còn chưa ăn mà, nếu không tôi gọi đồ ăn ở ngoài rồi chúng ta cùng ăn đi, buổi trưa cũng không thể ăn mỳ lạnh và khoai tây mãi vậy được? Dù có ngon hơn nữa thì ngày nào cũng ăn sẽ ngán đúng không?”
Cung Ấu Hi đề xuất.
“Cũng đúng, vậy khoai tây của tôi cô ăn thêm vài lần nữa cũng sẽ chán thôi nhỉ?”
Lâm Húc Dương hỏi.
“Không đâu, khoai tây của anh ngon như vậy, tôi ăn không ngán, chỉ cần anh đồng ý bán cho tôi, tôi ăn mỗi ngày cũng được ấy chứ.”
Cung Ấu Hi vội lắc đầu.
“Vậy thì tốt, mỗi ngày đều có người tới mua cũng là chuyện tốt, đúng rồi, tôi hỏi cô chuyện này, cô quen Phương Thanh Di ư?”
Lâm Húc Dương tò mò hỏi.
“Cũng không tính là quen, có điều cô ấy rất có tiếng ở trong nghề, chẳng lẽ anh không biết?”
Cung Ấu Hi hỏi ngược lại.
“Tôi biết gì chứ, không phải tối qua cô nhắc một câu thì tôi đâu biết công ty cô ấy tên là Ưu Phẩm gì đó…”
Lâm Húc Dương như đang nhớ lại.
“Ngự Mỹ Ưu Phẩm!”
Cung Ấu Hi bổ sung.
“Đúng đúng đúng, chính là tên này, công ty cô ấy làm về gì vậy? Trước đây cô ấy còn muốn gọi tôi tới công ty cô ấy làm việc.”
Lâm Húc Dương tiếp tục hỏi.
“Một công ty làm về sản phẩm cao cấp dành cho phái nữ, thiết kế và ý tưởng của công ty cô ấy đều rất tiến bộ, thậm chí còn được rất nhiều quý tộc nước ngoài công nhận, ở trong nước cũng là người dẫn đầu.”
Cung Ấu Hi nghiêm túc trả lời.
“Vậy đúng là rất giỏi, đợi đã, sản phẩm cao cấp cho phái nữ? Bán gì vậy?”
Lâm Húc Dương như ý thức được một vấn đề.
“Rất nhiều, nhỏ thì là đồ lót nữ, lớn là thiết kế trang sức và quần áo, chăm sóc sức khoẻ...”
Cung Ấu Hi trả lời đúng sự thật.
“Đồ nữ… Đậu xanh rau má…”
Lâm Húc Dương không nhịn được mắng một câu.
Nghĩ đến Phương Thanh Di bảo anh tới công ty làm, chẳng phải là mỗi ngày đều tiếp xúc với đồ nữ sao, như vậy làm sao được?
“Thật ra anh muốn đi làm