Trong khu vực vành đai hai của nội thành có một đoạn đường không quá sầm uất, nơi đó có một tòa nhà ba tầng được xây dựng rất độc đáo.
Trong thành phố tấc đất tấc vàng này, tuy chỉ là một khu vực gần vành đai hai, nhưng giá nhà ở đoạn đường như thế này cũng rất đắt đỏ, huống chi đây còn là một tòa nhà chọc trời, trông rất đặc biệt, khác hẳn với những kiến trúc xung quanh.
Ngự Mỹ Ưu Phẩm, là tên của kiến trúc này, hay nói đúng hơn là tên của công ty này.
Phương Thanh Di đang đón tiếp một vài vị khách nước ngoài quan trọng trong phòng họp, phục vụ đồ ăn thức uống ngon lành suốt mấy ngày, phải rất vất vả mới giành được họ từ tay của đối thủ cạnh tranh, cuối cùng hôm nay cũng có thể ngồi xuống chính thức trao đổi về vấn đề kinh doanh.
Nếu như lấy được đơn hàng này, Ngự Mỹ Ưu Phẩm lại có thể mở thêm thị trường mới ở nước ngoài, mỗi năm ước tính sẽ tăng doanh thu lên hàng trăm triệu, có thể nói Phương Thanh Di phải quyết tâm giành lấy bằng được.
Chỉ là khi nghĩ đến đối thủ cạnh tranh của mình, trong đầu Phương Thanh Di không khỏi hiện lên hình bóng của một người trẻ tuổi xinh đẹp, cùng với một người đàn ông mà cô chỉ cần nghĩ đến đã đau đầu.
“Chắc hẳn các vị cũng đã hiểu rõ trình độ của Ngự Mỹ Ưu Phẩm chúng tôi. Nếu giao dự án này cho chúng tôi phụ trách, chắc chắn có thể đạt được mục tiêu mà các vị mong muốn một cách hoàn hảo. Vậy nên tiếp theo chúng ta có thể trao đổi chi tiết về nội dung hợp tác được không?’
Phương Thanh Di nói bằng tiếng Anh rất chuẩn.
Lúc này điện thoại của cô bỗng vang lên, bình thường cô thường đặt chiếc điện thoại dùng để làm việc sang một bên, để thể hiện sự tôn trọng đối phương nên cô không mang vào, chỉ sợ có người quấy rầy.
Điện thoại vang lên lúc này là điện thoại cá nhân, chỉ có một vài người biết được số điện thoại này. Cô không muốn vì cuộc điện thoại này mà ảnh hưởng cuộc đàm phán kinh doanh, nên cô cũng không nhìn xem ai gọi đến đã vuốt điện thoại một cái để cúp máy.
Vừa định xin lỗi vì mình đã thất lễ, nhưng còn chưa kịp nói gì, chuông điện thoại lại vang lên.
Đôi mắt Phương Thanh Di loé lên chút bực bội, do dự không biết có nên xem hay không.
“Please!”
Khách hàng nước ngoài nói một từ tiếng anh.
Phương Thanh Di đương nhiên hiểu ý, cười áy náy xin lỗi rồi cầm điện thoại lên nhìn lướt qua, mới biết thì ra là Lâm Húc Dương đang gọi đến.
Tuy cô không biết người đàn ông này gọi điện thoại cho cô làm gì, cô do dự một lúc rồi lại tắt đi, dù sao thì bàn chuyện làm ăn vẫn quan trọng hơn.
“Sorry, we are go on...” (Xin lỗi, chúng ta tiếp tục...)
Phương Thanh Di tắt điện thoại ngẩng đầu tỏ vẻ xin lỗi.
Mấy vị khách nước ngoài mỉm cười lắc đầu tỏ ý không sao, họ còn chưa kịp nói gì, điện thoại của Phương Thanh Di đã lại vang lên.
Phương Thanh Di nhìn thấy cuộc gọi đến, không khỏi có chút tức giận, vội vàng bắt máy rồi nhỏ giọng mắng: “Lâm Húc Dương, tôi mặc kệ cậu gặp phải chuyện gì, bây giờ tôi đang rất bận, có chuyện gì thì chờ đến khi tôi tan làm rồi nói!”
“Chị Phương, Lâm Húc Dương xảy ra chuyện rồi! Anh ấy bị người ta bắt đi!”
Phương Thanh Di vừa định cúp điện thoại, trong điện thoại lại vang lên tiếng khóc nức nở của một cô gái.
Nghe thấy câu này, Phương Thanh Di sửng sốt, đột nhiên đứng bật dậy.
Một tia hoảng sợ lóe lên trong mắt cô, đột nhiên cô không biết phải làm gì, phải xử lý cái gì.
Mọi người trong văn phòng đều trơ mắt ra nhìn cô, Phương Thanh Di mới ý thức được tình hình hiện tại, cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại, cô vuốt sống mũi mình, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ.
“Cho tôi chút thời gian, tôi gọi lại cho cô ngay!”
Phương Thanh Di nói nhanh vào điện thoại một câu rồi lập tức cúp điện thoại.
Bây giờ là lúc đàm phán quan trọng, cô không muốn bất cứ chuyện gì làm ảnh hưởng đến sự phán đoán của mình.
Người nước ngoài nói nhỏ điều gì đó với phiên dịch bên cạnh, một người phụ nữ khá xinh đẹp mở miệng hỏi.
“Phương tiểu thư, ông Luther nhờ tôi hỏi cô, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Xin lỗi, gặp chút sự cố, xin hãy cho tôi chút thời gian!”
Phương Thanh Di nâng tay lên, cô thậm chí còn không sử dụng tiếng Anh nữa.
Lời