“Một triệu?!!”
Phương Thanh Di tức giận lặp lại lần nữa.
“Không sai, là một triệu! Cô có nhiều tiền như thế, một triệu cũng chả là gì với cô, hơn nữa còn có thể cứu người yêu của cô về mà.”
Đặng Hạo cười trả lời.
“Ông mơ đi!”
Phương Thanh Di không chút do dự mắng ngược lại,nhưng ngay sau đó cô dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Húc Dương.
“Ha ha ha...”
Nghe Phương Thanh Di nói, Lâm Húc Dương bỗng cười ha hả.
“Mày cười cái gì? Người tình của mày không chịu bỏ tiền cứu mày mà mày còn cười được à?”
Đặng Hạo cau mày hỏi.
“Tôi cười ông là một thằng ngu, ông thật sự cho rằng tôi đáng giá thế à? Một triệu? Ông cứ thử xé tôi thành từng mảnh nhỏ đem bán thử xem được một triệu hay không? Rốt cuộc ông cho rằng tôi và Phương Thanh Di có mối quan hệ gì chứ? Trong mắt cô ấy tôi đáng giá một triệu ư? Thật sự khiến tôi cười chết mất, ông làm chồng lại đi bắt một người đàn ông khác để uy hiếp vợ mình? Ông có thấy mất mặt không? Nhất định phải tự mình cắm sừng cho mình à? Khụ... Phụt...”
Lâm Húc Dương cười giễu cợt, Đặng Hạo thẹn quá thành giận lại thụi một đấm vào người anh.
“Đã nói mày đừng nói nhảm! Phương Thanh Di, cô muốn dẫn tên đàn ông này đi thì đưa cho tôi một triệu!”
Đặng Hạo bị chọc trúng chỗ đau, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Phương Thanh Di, đừng cho ông ta một đồng nào hết! Hôm nay tôi xem thử ông ta có gan giết chết tôi hay không!”
Lâm Húc Dương cố nén sự đau đớn trên cơ thể, tức giận gào lên.
“Đầu trọc, khiến nó câm miệng lại!”
Đặng Hạo ra lệnh.
Tên đầu trọc nghe thế, ra hiệu cho hai đứa đàn em kéo Lâm Húc Dương qua một bên, cười khẩy rồi không ngừng vung đấm ra đánh.
Lâm Húc Dương không ngừng kêu rên, nhưng vẫn cắn chặt quai hàm, không kêu lên thành tiếng.
“Đừng đánh! Đặng Hạo, ông đừng có quá đáng quá!”
Phương Thanh Di lạnh lùng quát.
Tên đầu trọc liếc mắt nhìn Đặng Hạo, thấy ông ta ra hiệu rồi mới thả Lâm Húc Dương ra. Lâm Húc Dương ôm bụng bò lăn ra đất, một lúc lâu sau vẫn chưa hồi lại được.
“Không có một triệu đâu. Nhiều nhất tôi chỉ có thể đưa ông ba trăm! Công ty đang làm dự án lớn, vốn liếng đều bỏ vào đó hết rồi!”
Trong mắt Phương Thanh Di hiện lên vẻ bất lực, cô tức giận nói.
“Ba trăm? Quá ít! Trừ khi cô cho tôi cổ phần của công ty!”
Mặt Đặng Hạo đầy vẻ cười nhạo.
“Đừng hòng! Chỉ có ba trăm thôi! Cổ phần công ty ông đừng có mơ tới! Nếu không tôi lập tức bỏ đi, ông muốn làm gì cậu ta thì đó là chuyện của ông!”
Phương Thanh Di không chút do dự nói, nhưng mà trong mắt lại loé lên một chút băn khoăn.
Đặng Hạo thấy thái độ của Phương Thanh Di kiên quyết như thế, trong lòng có hơi do dự, nhưng lại vô tình nhìn thấy chút băn khoăn trong mắt Phương Thanh Di, lập tức ra hiệu cho tên đầu trọc.
Tên đầu trọc lập tức đá một phát vào sườn bụng của Lâm Húc Dương, Lâm Húc Dương không nhịn được, kêu gào thảm thiết.
“Đừng đánh nữa! Tôi đưa!”
Điều khiến cho mọi người bất ngờ là Cung Ấu Hi đứng ở bên cạnh đột nhiên hét lên những lời này.
Những người ở trong phòng đều sững sờ, tất cả đều quay sang nhìn cô gái từ lúc bước vào đến giờ gần như chưa nói lời nào này.
“Cái gì? Tôi không nghe lầm chứ? Cô đưa?”
Đặng Hạo nhướn mày hỏi, lúc này đầu trọc cũng rất biết điều dừng tay đứng sang một bên.
“Không sai! Tôi đưa! Tôi đưa các người năm trăm! Thả anh Húc Dương ra ngay!”
Trong mắt Cung Ấu Hi hiện lên một chút sợ hãi, nhưng lại dùng ánh mắt vô cùng kiên quyết trả lời.
“Ha ha ha, Lâm Húc Dương có nghe không hả, cô gái trẻ này nói đồng ý trả năm trăm để cứu mày kìa, mày không ngờ mình còn có giá đến thế đúng không?”
Đặng Hạo đi đến trước mặt Lâm Húc Dương, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn anh.
“Chuyện này không có liên quan đến cô, cô là ai chứ! Đừng có xía vào!”
Lâm Húc Dương quay đầu, cơ thể đau đớn làm khuôn mặt anh có chút méo mó.
“Tôi... Tôi có tiền, tôi có thể đưa tiền cho các người! Thả anh Húc Dương ra, hơn nữa bảo đảm sau này ông sẽ không kiếm chuyện với anh ấy nữa, tôi lập tức đưa tiền cho các người! Có thể đưa ngay lập tức!”
Cung Ấu Hi làm như không nghe thấy lời Lâm Húc Dương nói, mặt mày nghiêm túc nhìn Đặng Hạo.
“A ha ha ha, chậc chậc chậc... Lâm Húc Dương,