Nghe được nỗi ấm ức trong lòng Phương Thanh Di, Lâm Húc Dương bỗng không biết mình nên nói gì, nên dùng vẻ mặt như thế nào để an ủi cô.
“Tôi... Thật sự xin lỗi... Thật ra tôi...”
Lâm Húc Dương cũng không biết nên nói gì, anh muốn tiến đến ôm lấy người phụ nữ đang rất bất lực này giống như lần trước, anh rất muốn nói mình muốn bảo vệ cô, nhưng mà lần này anh lại không dám.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì! Cút đi!”
Phương Thanh Di tức giận hét lên.
Lâm Húc Dương vẫn không nhúc nhích.
Phương Thanh Di đột nhiên đứng lên, kéo Lâm Húc Dương đi thẳng ra cửa, cô mở cửa rồi chỉ ra ngoài gào lên: “Không phải cậu muốn đi sao? Cút đi! Cút xa một chút, đừng để tôi nhìn thấy cậu nữa!”
“Tôi...”
Lâm Húc Dương siết chặt nắm đấm, ánh mắt anh do dự, nhưng lại không di chuyển dù chỉ nửa bước.
“Sao nào? Không có tiền sao? Đi ra ngoài rồi không có chỗ ở sao? Cậu chờ đấy...”
Phương Thanh Di đi lại cạnh ghế sofa, cầm túi xách của mình lên, móc từ trong túi ra một xấp tiền đỏ sau đó đi đến trước mặt Lâm Húc Dương, cầm tiền đập lên người của người đàn ông này.
“Tiền đây, cậu cầm đi đi! Từ nay về sau chúng ta cắt đứt quan hệ, cậu không nợ tôi cái gì! Tôi cũng không nợ cậu nữa!”
Phương Thanh Di tức giận nói, nhưng trong mắt như đã có hơi nước.
Lâm Húc Dương hoàn toàn không thèm để ý đến mớ tiền đỏ rơi đầy đất, hai mắt anh đỏ ngầu, chỉ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt.
Phương Thanh Di lạnh lùng đối mặt với Lâm Húc Dương, không biết từ lúc nào, cô đã không thể kìm nén được những giọt nước mắt của mình, cứ từng giọt từng giọt tuôn rơi.
Nhìn Phương Thanh Di lặng lẽ rơi nước mắt, trong lòng Lâm Húc Dương bị chấn động mạnh, hai tay anh bởi vì dùng sức mà bắt đầu hơi run rẩy, anh cắn chặt quai hàm khiến cho gân xanh trên trán anh nổi lên liên tục.
Đột nhiên, người đàn ông này không màng tất cả ôm lấy Phương Thanh Di.
“Buông tôi ra! Tôi không cần cậu giả bộ tốt bụng!”
Phương Thanh Di giãy dụa, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
Lâm Húc Dương ôm chặt lấy Phương Thanh Di, anh không dám buông ra, anh sợ chỉ cần anh buông lỏng tay, Phương Thanh Di sẽ lập tức đẩy anh ra.
“Thực sự xin lỗi! Thực sự xin lỗi! Thực sự xin lỗi...”
Lâm Húc Dương nói nhỏ bên tai Phương Thanh Di, anh không biết nên nói gì, chỉ có thể không ngừng lặp lại ba chữ này.
Ba chữ này giống như có một sức mạnh đặc biệt gì đó, khi Lâm Húc Dương không ngừng lặp lại, Phương Thanh Di đang ra sức giãy dụa cũng dần dần bình tĩnh lại, cô ôm lấy Lâm Húc Dương,dùng sức bấu chặt lấy lưng của người đàn ông này.
Lâm Húc Dương rất đau, nhưng anh đột nhiên cảm thấy chút đau đớn trên người này hoàn toàn không là gì cả.
“Thật sự xin lỗi, là tôi không tốt, tôi có thể giúp cô! Tôi vốn nên giúp cô! Tôi có thể bảo vệ cô!”
Miệng Lâm Húc Dương cứ nói không ngừng.
“Đừng đuổi tôi đi, tôi có thể bảo vệ cô! Tôi sẽ không để Đặng Hạo làm tổn thương cô nữa!”
Lâm Húc Dương kiên quyết nói.
Nghe Lâm Húc Dương nói những lời này, nước mắt của Phương Thanh Di giống như vỡ đê, nhanh chóng thấm ướt một mảng áo lớn.
Hai người cứ đứng ôm nhau ở cửa, thời gian dần dần trôi đi, cảm xúc của hai người cũng dần lắng lại.
Phương Thanh Di ngẩng đầu, lau khô nước mắt của mình, bình tĩnh rời khỏi cái ôm của Lâm Húc Dương, lẳng lặng đi lại sofa và ngồi xuống.
Lâm Húc Dương đóng cửa lại, cũng ngồi xuống cạnh Phương Thanh Di.
“Cậu đừng hiểu lầm, những lời tôi vừa nói, chỉ là bị chuyện của Đặng Hạo đè nén làm tôi rất khó chịu.”
Phương Thanh Di bình thản nói.
“Tôi biết, tôi không hiểu lầm, tôi chỉ muốn cho cô biết, tôi đã hiểu rồi, bây giờ chúng ta đang ở chung một chiếc thuyền.”
Lâm Húc Dương gật đầu, anh biết Phương Thanh Di đang muốn nói gì, cũng hiểu rõ bản thân anh muốn ở cùng với Phương Thanh Di, chính là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, anh vẫn còn chưa xứng.
Nhưng cho dù như thế, Lâm Húc Dương bỗng hiểu ra, cảm thấy chính anh cũng nên có trách nhiệm bảo vệ Phương Thanh Di, đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ của người phụ nữ này rồi. Mặc kệ là báo ân cũng được, yêu thích cũng được, sau khi bị Phương Thanh Di mắng cho tỉnh ngộ, anh cảm thấy bản thân mình phải gánh trách nhiệm này.
“Sau này thì sao? Cậu tính làm gì bây giờ?”
Phương Thanh Di hỏi.
“Tiếp tục buôn bán, nếu như tôi có tiền, có lẽ tình hình sẽ không giống như bây giờ nữa!”
Lâm Húc Dương bình tĩnh trả lời.
“Còn đi buôn bán sao? Đi bán khoai tây, cậu